Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhưng họ không làm gì được, lão già áo xám quá mạnh, không phải người mà họ có thể lay chuyển.  

 

Nếu họ cứ cố ngăn cản thì sẽ bị đối phương giết chết.  

 

“Nếu đã không ngăn được thì cứ làm theo lời cô Hoài Lam, nén giận trước, đến khi cậu Thanh về thì lại nghĩ cách cứu Tiểu Uyển, nhưng mọi người cứ yên tâm, với thực lực và thiên phú của cậu Thanh, cho dù đến giới Cổ Võ thì cũng sẽ là thiên tài được các thế lực chủ động mời chào”.  

 

Tống Hữu nhìn quanh, nói: “Cho dù bây giờ cậu Thanh vẫn chưa thể đối đầu với các thế lực Cổ Võ của giới Cổ Võ, nhưng tôi tin chẳng mấy nữa, cậu ấy sẽ khiến các thế lực của giới Cổ Võ kính nể”.  

 

Từng giây từng phút trôi đi, Phùng Tiểu Uyển đã đưa lão già áo xám vào phòng luyện đan nửa tiếng nhưng vẫn chưa ra ngoài.  

 

Thông thường, sau khoảng nửa tiếng, Phùng Tiểu Uyển sẽ luyện chế đan dược thành công.  

 

Trong lúc đám người đang cuống cả lên, tiếng cười sang sảng bỗng vang lên từ phòng luyện đan: “Ha ha ha ha! Thành công rồi! Không ngờ cô lại luyện chế được đan dược thật, tốt quá, ha ha ha ha!”  

 

Phùng Tiểu Uyển và lão già áo xám nhanh chóng đi ra khỏi phòng luyện đan, nét mặt tàn nhẫn của lão già áo xám đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười.  

 

Lão ta cười nói: “Hồi nãy đã đắc tội, mong các vị không so đo với tôi”.  

 

Trước đó lão ta còn định giết hết mọi người, giờ bỗng đổi thái độ.  

 

Đám người không trả lời.  

 

Phùng Tiểu Uyển lạnh lùng nhìn về phía đối phương: “Ông đã xác định tôi có thể luyện chế đan dược, còn việc gì không? Nếu không thì mời ông rời khỏi nơi này!”  

 

Lão già áo xám cười ha hả: “Cô Phùng, có việc này, tôi cần thương lượng với cô một chút”.  

 

Phùng Tiểu Uyển không nói gì, lạnh lùng nhìn đối phương.  

 

Lão già áo xám cười nói: “Đúng rồi, tôi suýt quên tự giới thiệu, tôi là Vương Côn, đến từ gia tộc Bách Lý ở giới Cổ Võ, lần này tôi đến tìm cô Phùng theo lệnh”.  

 

“Tôi đại diện cho gia tộc Bách Lý, chân thành mời cô Phùng đến gia tộc Bách Lý một chuyến, nhưng cô Phùng cứ yên tâm, chắc chắn gia tộc Bách Lý sẽ không làm khó cô, chỉ là chủ của gia tộc tôi muốn gặp cô thôi”.  

 

Sắc mặt của những người trong phòng vô cùng khó coi.  

 

Đương nhiên họ sẽ không tin lão già áo xám, nếu Phùng Tiểu Uyển bị đưa đến gia tộc Bách Lý thật thì còn về được ư?  

 

Phùng Tiểu Uyển nhìn chằm chằm vào Vương Côn, hỏi: “Tôi được từ chối không?”  

 

Vương Côn đáp một cách dứt khoát: “Không được!”

 

Đám người trong dinh thự Vân Phong đều rất tức giận nhưng không làm gì được, Vương Côn đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, thực lực quá mạnh, cho dù họ hợp sức thì cũng không làm gì được lão ta.  

 

Tuy thế, anh em nhà họ Tống vẫn đứng dậy, chắn trước Phùng Tiểu Uyển, căm tức nhìn Vương Côn: “Ông đừng quá đáng! Chỗ này không chào đón ông!”  

 

“Ha ha, tôi đã thấy kẻ sợ chết, nhưng chưa từng thấy ai đi chịu chết, nếu các người muốn chết, tôi sẽ giúp các người!”  

 

Sau khi Vương Côn dứt lời, khí thế mạnh mẽ lập tức lan ra từ người lão ta, bao phủ lấy Tống Tả và Tống Hữu.  

 

Trong lúc nhất thời, hai người như bị đóng băng, không sao cử động được.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK