Lý Giang Hùng nhìn theo hướng xe của Thượng Quan Tử Khiêm rời đi, bỗng rơi vào suy tư.
"Thượng Quan Tử Khiêm đang ám chỉ mình không nên đụng tới Dương Thanh sao?", lão ta bỗng tự lẩm bẩm.
Chẳng mấy chốc lão ta đã đi tới phòng Lý Trọng, kể lại lý do Thượng Quan Tử Khiêm tìm mình, đồng thời nói ra suy đoán của mình cho Lý Trọng nghe.
Vẻ mặt Lý Trọng nhất thời trở nên nghiêm nghị nói: "Rốt cuộc Thượng Quan Hoàng có ý gì?"
Lúc này ngay cả Lý Trọng cũng không biết được ý đồ của Thượng Quan Hoàng. Đầu tiên là bảo Thượng Quan Tử Khiêm đề xuất việc liên hôn, cuối cùng lại tỏ rõ mối quan hệ thân mật của Dương Thanh và Hoàng tộc họ Thượng Quan cho bọn họ biết.
Thoạt nhìn hai việc này dường như chẳng có liên quan gì nhau, nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng có phần liên quan, bằng không Thượng Quan Hoàng sẽ không sai Thượng Quan Tử Khiêm đến đây nói hai việc này.
"Bố, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có cần liều lĩnh ra tay với Dương Thanh nữa không?", Lý Giang Hùng hỏi.
Lý Trọng lắc đầu: "Nếu Hoàng tộc Thượng Quan đã ám chỉ rồi mà lúc này chúng ta lại đối phó Dương Thanh, chắc chắn sẽ khiến Hoàng tộc Thượng Quan bất mãn".
"Như vậy chúng ta tạm thời bỏ qua kế hoạch đối phó Dương Thanh. Nếu tu vi của cậu ta đúng là đã bị phế, dù tha cho cậu ta, cậu ta cũng không gây ra được sóng gió gì. Nếu cậu ta vẫn còn võ công, chúng ta lại đụng đến cậu ta thì chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Nếu Hoàng tộc Thượng Quan đã muốn chúng ta bỏ qua cho Dương Thanh vậy chúng ta hãy tha cho cậu ta đi!"
Nghe vậy trên mặt Lý Giang Hùng thoáng hiện lên vẻ lo lắng: "Bố, bố nói xem liệu có phải Hoàng tộc Thượng Quan đã biết chuyện gì đó không? Bọn họ cũng bắt đầu nghi ngờ việc Dương Thanh bị phế tu vi, cho nên muốn nhân cơ hội này khống chế Dương Thanh, sau đó nghĩ cách moi ra một số bí mật từ trên người Dương Thanh?"
Lý Trọng gật đầu: "Cũng có khả năng này, nhưng con người Thượng Quan Hoàng rất không đơn giản, đừng xem bình thường cậu ta rất hiền hòa, nhưng lòng dạ sâu như biển, người bình thường hoàn toàn không biết, rốt cuộc cậu ta suy nghĩ gì".
"Dù thế nào nhà họ Lý tạm thời vẫn chưa thích hợp đối nghịch với Hoàng tộc Thượng Quan, nếu bọn họ muốn liên hôn vậy chúng ta cứ làm theo ý bọn họ là được".
"Con hãy chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh ba ngày sau dẫn theo Lý Bảo Tuấn đích thân đi tới Hoàng tộc Thượng Quan một chuyến để bàn bạc việc dạm hỏi, thuận tiện quyết định ngày lành tháng tốt để làm lễ luôn".
Lý Giang Hùng vội gật đầu: "Vâng, thưa bố!"
Cùng lúc đó, trong biệt viện của Thượng Quan Hoàng ở Hoàng tộc họ Thượng Quan.
"Hoàng Chủ, sao cháu đột nhiên muốn gả Thượng Quan Nhu cho nhà họ Lý?"
Một ông lão mặc đồ trơn bước ra từ bên cạnh vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Thượng Quan Hoàng mỉm cười nhìn ông lão mặc đồ trơn kia nói: "Sao thế? Ngay cả chú cũng không hiểu được suy nghĩ của cháu sao?"
Ông lão mặc đồ trơn kia là chú của Thượng Quan Hoàng, tên là Thượng Quan Phó, là cao thủ cùng thời với Lý Trọng.
Mà ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, rất ít người biết được sự tồn tại của Thượng Quan Phó.
"Ha ha!"
Thượng Quan Phó mỉm cười sau đó nói: "Tuy chú không hiểu rõ suy nghĩ của cháu nhưng chú biết cháu làm như vậy hẳn là có mục đích riêng".
Thượng Quan Hoàng mỉm cười: "Cháu nhắc chú một điều, để cho Thượng Quan Nhu gả đến nhà họ Lý là vì liên quan đến Dương Thanh".
"Ồ?"
Thượng Quan Phó hơi bất ngờ. Tuy lão ta cũng nghĩ rất có thể hai việc này có liên quan với nhau nhưng vẫn không thể hiểu rõ. Lúc này sự nhắc nhở của Thượng Quan Hoàng đã chứng thực hai việc này thật sự có liên quan với nhau.
Im lặng trong chốc lát Thượng Quan Phó bỗng nhiên hiểu ra nói: "Không hổ là một đời Hoàng Chủ mới do chú lựa chọn, quả nhiên rất thông minh sáng suốt".
Thượng Quan Hoàng cười nói: "Xem ra, chú đã biết ý đồ của cháu rồi".
Thượng Quan Phó gật đầu nói: "Hiện nay có lời đồn võ công của Dương Thanh đã bị phế bỏ toàn bộ nhưng dù sao cũng là lời đồn. Nếu lời đồn là thật, vậy với sự mạnh mẽ của nhà họ Lý bây giờ, dù Nhu Nhu gả đến đó thì đối với Hoàng tộc Thượng Quan cũng chỉ tổn thất một người thừa kế xuất sắc mà thôi".
"Tuy Nhu Nhu rất xuất sắc nhưng dù sao vẫn là con gái, cháu có thể xác lập Thượng Quan Tử Khiêm - bố của Nhu Nhu làm người thừa kế Hoàng Chủ đời tiếp theo. Cứ như vậy, mối quan hệ giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và nhà họ Lý sẽ gần gũi hơn. Bởi vì có mối quan hệ của Nhu Nhu nên nhà họ Lý nhất định sẽ trợ giúp Thượng Quan Tử Khiêm".
Thượng Quan Hoàng gật đầu cười: "Nếu chú đoán ra được điều này hẳn là đoán được thêm điều khác nữa, đúng không?"
Thượng Quan Phó tiếp tục nói: "Những gì chú vừa nói chỉ khi nào võ công của Dương Thanh bị phế bỏ hoàn toàn. Nhưng nếu võ công của Dương Thanh không bị phế bỏ thì cậu ấy chỉ là đang thử nhà họ Lý, mà từ lúc nhà họ Lý bắt đầu nghi ngờ Dương Thanh thì bọn họ đã thất bại hoàn toàn rồi".
"Nếu vậy tất nhiên Dương Thanh sẽ đối nghịch với nhà họ Lý, hơn nữa cháu cũng biết Dương Thanh là người rất trọng tình nghĩa, nếu để cậu ấy biết Nhu Nhu vì cứu mình nên mới bị gả tới nhà họ Lý, với tính cách của cậu ấy, chắc chắn sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này".
"Không chỉ vậy, Dương Thanh còn sẽ ra tay với nhà họ Lý, mà cháu cũng có thể mượn cơ hội này tiêu diệt sạch nhà họ Lý một lần luôn!"
"Thế nên gả Nhu Nhu đến nhà họ Lý quả thật là một kế hoạch có lợi cho Hoàng tộc Thượng Quan, mặc kệ võ công của Dương Thanh có bị phế bỏ hay không, kết quả cuối cùng chỉ có một đó chính là Hoàng tộc Thượng Quan sẽ càng ngày càng thịnh vượng".
Nghe Thượng Quan Phó nói xong, Thượng Quan Hoàng mỉm cười: "Không hổ là chú của cháu, mọi kế hoạch của cháu đều không thoát khỏi tầm mắt của chú".
Nói xong hai mắt Thượng Quan Hoàng sáng rực nhìn chằm chằm Thượng Quan Phó hỏi: "Chú, chú có thể nói cho cháu biết bây giờ cảnh giới võ thuật của chú đã đạt tới trình độ nào không?"
Thượng Quan Phó chỉ mỉm cười nói: "Cháu chỉ cần biết rõ, Hoàng thành Thượng Quan vẫn là thiên hạ của Hoàng tộc Thượng Quan, chỉ một nhà họ Lý chẳng đáng quan tâm".
Lời nói này cực kỳ ngông cuồng, nhưng lại khiến trong lòng Thượng Quan Hoàng kích động tột độ. Lão ta cũng biết Thượng Quan Phó rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức không xem nhà họ Lý ra gì. Điều đó có nghĩa là thực lực hiện giờ của Thượng Quan Phó vượt xa Lý Trọng.
Nghĩ đến tất cả kế hoạch của mình Thượng Quan Hoàng lắc đầu cười gượng: "Dù cháu không làm tất cả những việc này thì nhà họ Lý cũng không làm gì được Hoàng tộc Thượng Quan!"
Cùng lúc đó, ở nhà họ Lý.
"Bố, lúc nào thì chúng ta thả Dương Thanh đi?", Lý Giang Hùng hỏi.
Lý Trọng nói: "Con hãy thả cậu ta ngay bây giờ".
"Vâng, con đi làm đây."
Lý Giang Hùng nói xong liền muốn xoay người rời đi.
"Chờ đã!"
Lý Giang Hùng vừa bước tới cửa đã bị Lý Trọng gọi lại.
Lý Trọng híp mắt nói: "Mặc kệ Thượng Quan Hoàng có mục đích gì, nếu cậu ta đã muốn cướp người từ trong tay chúng ta thì chúng ta cứ thả người nhưng không thể giao cho cậu ta dễ dàng như vậy".
"Bố, ý của bố là?"
Lý Giang Hùng cả kinh, dè dặt hỏi.
Lý Trọng nói: "Con nói với Dương Thanh thế này, không biết Thượng Quan Hoàng nghe ai nói võ công của cậu ta đã bị phế bỏ toàn bộ, cho nên sai người đến nhà họ Lý đòi người, bảo cậu ta đi đến Hoàng tộc Thượng Quan chào hỏi ngay lập tức".
Lý Giang Hùng lập tức sáng mắt. Rõ ràng Thượng Quan Tử Khiêm nói Thượng Quan Hoàng tỏ ý Dương Thanh là bạn của Hoàng tộc Thượng Quan, nhưng nếu nói với Dương Thanh nguyên văn lời nói của Lý Trọng thì nhất định sẽ khơi dậy thái độ thù địch của Dương Thanh đối với Hoàng tộc Thượng Quan.
Lúc này, Dương Thanh đang ngồi xếp bằng đang kiên trì tu luyện phép hô hấp tầng thứ nhất của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh trong biệt thự của mình.
So với lúc trước cũng không có bất kỳ tiến bộ nào, anh vẫn chỉ có thể duy trì phép hô hấp tầng thứ nhất năm sáu giây, may mà dựa vào vô số lần tích lũy năm sáu giây này mà vết thương trong cơ thể anh đã được cải thiện rõ ràng.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng, Lý Giang Hùng thận trọng bước vào, có vẻ sợ hãi nhìn Dương Thanh đang ngồi xếp bằng nói: "Cậu Thanh, không biết Thượng Quan Hoàng từ đâu biết được võ công của cậu đã bị phế hết nên cố ý sai người tới tìm cậu, nói cậu hãy tới Hoàng tộc Thượng Quan chào hỏi ngay lập tức, nếu tới muộn tự gánh hậu quả!"