Trong mắt Khương Nham lóe lên sát khí, ông ta bỗng rút trường kiếm ra khỏi người cao thủ của Mục phủ kia, tiện tay vung lên, giết chết một cao thủ của Mục phủ.
Dù sao ông ta cũng đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, sức chiến đấu sánh ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử vốn không phải đối thủ của ông ta, liên tục bị ông ta giết chết.
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, trên mặt đất đã có thêm bảy tám cái xác của cao thủ đội hộ vệ Ảnh Tử.
Nhưng lúc này, lại có thêm cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử xông tới, họ như không sợ chết, liên tục xông tới chỗ Khương Nham, họ biết rõ một khi cho Khương Nham cơ hội, chắc chắn Khương Nham sẽ giết kiếm khách Ảnh Tử.
Đối với đội hộ vệ Ảnh Tử, kiếm khách Ảnh Tử chính là trời của họ, chỉ cần đội hộ vệ Ảnh Tử còn một người sống sót thì chắc chắn sẽ không để kiếm khách Ảnh Tử gặp chuyện.
Trận chiến vô cùng thảm khốc!
Ngay cả Khương Nham cũng nảy lòng sợ hãi, tuy ông ta rất mạnh nhưng cũng không thể cam đoan rằng mình đủ khả năng giết sạch cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử.
“Chết đi!”
Khương Nham tức giận quát, bỗng giơ trường kiếm lên, khí thế khủng khiếp bất chợt bùng nổ từ trường kiếm.
Ngay sau đó, trường kiếm lao thẳng đến chỗ mấy cao thủ của đội hộ vệ Ảnh Tử.
Nhát kiếm này là tuyệt chiêu của nhà họ Khương, một khi sử dụng thì sẽ khiến người dùng kiếm tiêu hao rất nhiều, nhưng Khương Nham bắt buộc phải vận dụng nó. Hơi thở của kiếm khách Ảnh Tử ngày càng mạnh mẽ, sắp đột phá đến nơi, nếu ông ta vẫn không thể giải quyết những cao thủ này của Mục phủ, có lẽ kiếm khách Ảnh Tử sẽ đột phá xong mất.
Khi thấy chiêu kiếm này của Khương Nham, sắc mặt cao thủ Mục phủ trắng bệch, nhưng không ai có vẻ sợ hãi. Trong mắt họ chỉ có sự cứng cỏi, thấy chết không sờn, khiến Khương Nham khiếp sợ.
Trường kiếm trong tay ông ta sắp đâm trúng người cao thủ Mục phủ.
“Keng!”
Đúng vào giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, một thanh trường kiếm bỗng lao đến, trường kiếm trong tay Khương Nham nặng nề đập trúng thanh kiếm này.
Khương Nham lập tức biến sắc, thanh kiếm trong tay ông ta là linh kiếm, có thể đỡ được nhát kiếm đó, tức là thanh kiếm kia cũng là linh kiếm ư?
Mà ở Mục phủ chỉ có một thanh linh kiếm, đó chính là bội kiếm của kiếm khách Ảnh Tử.
Chẳng phải kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang đột phá ư? Sao bội kiếm của ông ta lại xuất hiện chứ?
Chẳng lẽ ông ta đột phá rồi à?
Nghĩ tới đây, trên mặt Khương Nham tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Đại nhân Ảnh Tử!”