Sau khi cúp máy, La Thế Hoành vội nói: “Ông Yoshida, Dương Thanh đã đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với ông rồi ạ”.
Yoshida cũng không bất ngờ, trên mặt vẫn tràn ngập vẻ tức giận.
“Đồ khốn kiếp, nếu cái chết của Lục Văn Tĩnh gây ảnh hưởng gì đến kế hoạch của tôi thì ông cứ mua sẵn mộ cho mình đi!”
Yoshida lạnh lùng nói: “Chuẩn bị hợp đồng cho kỹ vào, bảo Dương Thanh đến tập đoàn Thuận Thiên để ký hợp đồng thu mua luôn”.
La Thế Hoành vội nói: “Vâng, tôi đi xử lý chuyện này ngay đây ạ”.
Nửa tiếng sau, trong văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất tại trụ sở chính của tập đoàn Thuận Thiên.
Dương Thanh và Lạc Bân đều đến, La Thế Hoành ngồi trên ghế văn phòng, cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Chắc cậu Thanh đã biết địa vị của gia tộc Yoshida ở nước Dương, thế nên mới đồng ý ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh, nhưng cậu yên tâm, gia tộc Yoshida rất giàu, ông Yoshida cũng bằng lòng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh với giá cao hơn giá thị trường 30%”.
Dương Thanh híp mắt, nhìn chằm chằm vào La Thế Hoành: “Tức là tôi còn phải cảm ơn Yoshida vì đã đồng ý thu mua tập đoàn Nhạn Thanh của tôi với giá cao hơn giá thị trường 30% à?”
La Thế Hoành cười khan, lập tức đưa hợp đồng thu mua đã được chuẩn bị sẵn cho Dương Thanh: “Đây là hợp đồng thu mua, chủ tịch Dương xem thử, nếu không có vấn đề gì thì ký thôi!”
Dương Thanh không buồn nhìn nội dung hợp đồng, cầm bút ký tên luôn.
La Thế Hoành thoáng sững sờ, hình như không ngờ Dương Thanh lại ký hợp đồng thu mua tập đoàn Nhạn Thanh một cách tùy tiện như thế, thậm chí không thèm đọc nội dung, chẳng lẽ anh không sợ bản hợp đồng này có vấn đề à?
“Hạ Hà đâu?”
Dương Thanh tiện tay ném hợp đồng cho La Thế Hoành rồi hỏi.
Lúc này La Thế Hoành mới hoàn hồn, ông ta mỉm cười: “Cậu Thanh nói gì thế? Sao tôi không hiểu? Hạ Hà mà cậu nhắc đến là ngôi sao nổi tiếng Hạ Hà ư? Nếu đúng vậy thì có lẽ cô ấy đã về đến nhà rồi đấy”.
Dương Thanh híp mắt nhìn La Thế Hoành: “Nếu bạn tôi gặp bất trắc, ông sẽ chết thê thảm đấy! Mặt khác, nói cho Yoshida biết, ba ngày sau, nếu ông ta vẫn ở Yến Đô, tôi sẽ đích thân tiễn ông ta lên đường”.
Anh nói rồi dẫn Lạc Bân rời khỏi tập đoàn Thuận Thiên.
Vừa ra khỏi tập đoàn Thuận Thiên, Dương Thanh đã gọi cho Hạ Hà, lần này tiếng chuông vừa vang lên, Hạ Hà đã nghe máy.
“Dương Thanh, mẹ tôi chết rồi! Mẹ tôi chết rồi! Sau này tôi nên làm gì? Tôi nên làm gì đây? Hu hu hu…”
Hạ Hà hoàn toàn sụp đổ, lớn tiếng gào khóc.
Dương Thanh vội an ủi: “Người chết không thể sống lại, cô đừng quá đau buồn! Nhưng cô hãy yên tâm, chắc chắn tôi sẽ bắt hung thủ trả giá đắt! Chắc chắn là như thế!”
Hai mươi phút sau, xe dừng trước một khu biệt thự cao cấp.
Dương Thanh đi tới nhà Hạ Hà, trông thấy Dương Thanh, Hạ Hà không sao kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa. Cô ta lập tức nhào vào lòng Dương Thanh, ôm chặt lấy anh, khóc lóc: “Dương Thanh, mẹ tôi chết rồi! Sau này tôi không còn mẹ nữa, tôi phải làm gì đây?”