Thiệu Nham tức giận nhìn Lưu Khánh nói: “Nếu không muốn chết thì cút xa ra đi! Có thiếu tông chủ ở đây, cho dù tam trưởng lão đến thì cũng không cứu được tên nhóc này”.
“Anh…”
Lưu Khánh tức giận không kiềm được.
Lúc này Võ Dương Bình lạnh lùng nhìn Lưu Khánh nói: “Lưu Khánh, anh mở miệng ra là cậu Dương, đúng là làm mất mặt Thiên Hải Tông, chỉ là một con kiến từ giới thế tục mà thôi, xứng đáng để anh gọi trịnh trọng thế sao?”
Lưu Khánh cố nén cơn giận, nhìn Võ Dương Bình nói: “Thiếu tông chủ, tuy cậu Dương đến từ giới thế tục, nhưng thiên phú võ đạo của anh ấy không hề kém thiên kiêu võ đạo đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, thậm chí còn mạnh hơn!”
“Ha…”
Võ Dương Bình cười nhạo một tiếng, lập tức nhìn Dương Thanh nói: “Nhóc con, tôi bỗng có chút tò mò, cậu dùng tà thuật gì mà lại khiến Lưu Khánh bênh chằm chặp như vậy thế?”
Thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh nheo mắt nhìn Võ Dương Bình nói: “Hôm nay tôi đến đây, là để thăm hỏi trưởng bối Thiên Hải Tông, không muốn gây chuyện! Các anh nên tránh đi là tốt nhất!”
“Cậu đang đe dọa tôi?”
Ánh mắt Võ Dương Bình lạnh lẽo, chợt lóe sát khí.
“Ha ha, tên nhóc này bị khờ sao? Cậu ta đang đứng ở Thiên Hải Tông mà lại dám đe dọa thiếu tông chủ chúng ta?”
“Một con khỉ đến từ giới thế tục mà thôi, chẳng qua cũng chỉ là lòe thiên hạ, đợi khi biết được thiên kiêu võ đạo Thiên Hải Tông lợi hại thế nào, cậu ta sẽ hiểu được bản thân trước kia thiển cận đến thế nào”.
“Cũng không biết Lưu Khánh bị gì mà lại đối chọi với thiếu tông chủ chỉ vì một con khỉ đến từ giới thế tục”.
Một nhóm võ giả Thiên Hải Tông lần lượt lên tiếng nói, lúc nhìn sang Dương Thanh thì ánh mắt đều khinh miệt.
Thiên Hải Tông vốn là tông môn đỉnh cao ở Trung Giới giới Cổ Võ, mà những người bên cạnh Võ Dương Bình là thiên tài võ đạo Thiên Hải Tông, cũng có thể nói, những người này cũng được xem là thiên tài võ đạo đỉnh cao của Trung Giới giới Cổ Võ.
Trong mắt bọn họ, đừng nói là giới thế tục hay Hạ Giới giới Cổ Võ, dù là Trung Giới giới Cổ Võ thì trong thế hệ trẻ, cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của bọn họ cả.
Lưu Khánh lòng nóng như lửa đốt, hắn biết rõ Dương Thanh mạnh thế nào, một khi Dương Thanh thật sự ra tay thì rắc rối lớn rồi.
Lưu Khánh vội nói: “Cậu Dương, bọn họ chưa từng thấy cậu mạnh thế nào, đừng so đo với bọn họ, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đi gặp sư phụ tôi”.
Hắn biết mình có khuyên mấy người thiên kiêu Thiên Hải Tông thì cũng vô dụng, chỉ có thể khuyên Dương Thanh.
Dương Thanh tuy tức giận, nhưng cũng biết rõ mục đích lần này mình đến là gì, bàn chuyện hợp tác chỉ là một trong số đó, quan trọng hơn là phải cứu Tần Thanh Tâm.
Có thể không gây chuyện là tốt nhất.
Anh gật đầu, chuẩn bị rời đi cùng Lưu Khánh.
Chỉ là, Võ Dương Bình đưa mắt ra hiệu, Thiệu Nham đã tiến lên chặn đường Dương Thanh.
Thiệu Nham tức giận nhìn Dương Thanh hỏi: “Nhóc con, tôi cho đi rồi sao?”
Ánh mắt Dương Thanh lóe lên sát ý, nhìn chằm chằm Thiệu Nham nói: “Còn có chuyện sao?”