Tàng Thư Các lập tức tỏa ra ánh sáng vàng, giống như thần khí tránh sét, không tia sét nào giáng trúng Tàng Thư Các.
Còn mặt đất xung quanh Tàng Thư Các thì cháy đen.
Mây đen dày đặc trên vùng trời của Ma Tông, sấm sét vang dội, gió rít gào.
“Thiên kiếp sắp tới!”
Các cao thủ đều có vẻ kinh hãi.
Đỗ Bá cũng ngừng tấn công Ứng Thiên Hành, cầm Võ Thần Thương đứng đó, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
Nhậm Kinh Luân cũng ngẩng đầu nhìn, áp lực từ bầu trời khiến người ta không khỏi muốn quỳ rạp xuống đất.
Cao thủ hàng đầu có thể phóng khí thế, còn ông trời có thể giáng thiên uy.
Tất cả cao thủ Ma Tông cũng nhìn lên trời.
Cùng lúc đó, trong mật thất ngầm ở Tàng Thư Các.
Dương Thanh vẫn ngồi xếp bằng, khí thế vô cùng mạnh mẽ vẫn liên tục tăng lên, như sắp đột phá Thiên Cảnh.
Trên người anh lóe lên ánh chớp.
Anh ngồi xếp bằng trên bệ đá, có vô số tia sét di chuyển khắp người anh.
Sấm sét không ngừng tiến vào người Dương Thanh, trên mặt Dương Thanh cũng xuất hiện vẻ đau đớn, nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng.
Lệ Trần và Mã Siêu đứng cạnh, hai người đều có vẻ nghiêm nghị.
Mã Siêu không nhịn được mà hỏi lại: “Sư phụ, anh Thanh sẽ không sao chứ?”
Lệ Trần nghiêm nghị nói: “Cậu ấy định vượt thiên kiếp bằng cơ thể như Ma Thần trong truyền thuyết, thế nên uy lực của thiên kiếp mà cậu ấy phải đối mặt sẽ càng mạnh hơn, mạnh hơn cả lúc ta vượt thiên kiếp”.
“Nếu bệ linh khí này không ngăn cản rất nhiều uy lực của thiên kiếp giúp cậu ấy, thiên kiếp mà cậu ấy phải chịu sẽ càng mạnh hơn”.
Bệ đá mà Dương Thanh đang ngồi cũng không phải vật bình thường, mà là linh khí.
Tuy họ đang ở trong mật thất ngầm dưới Tàng Thư Các, nhưng bệ đá lại hấp thu thiên kiếp bên ngoài rồi truyền cho Dương Thanh.
Dương Thanh vốn phải vượt thiên kiếp bằng cơ thể, chỉ khi trải qua sự gột rửa của thiên kiếp, cơ thể anh mới mạnh mẽ hơn, nếu không chịu chút thiên kiếp nào, cho dù vượt qua thiên kiếp thì cũng chỉ là kẻ vô dụng.