Chương 186: Mời sếp Triệu quay về
Long Tam vừa dứt lời, hơn hai mươi gã đàn ông lập tức chạy tới cửa nhà kho và phá hỏng cửa trong nháy mắt.
Công nhân xung quanh đần mặt nhìn, họ đã thấy chuyện rầm rộ như thế này bao giờ đâu.
Tần Đại Dũng cũng ngớ ra nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, rõ ràng là đám người này đến đây với mục đích xấu.
"Ông anh này, không biết các ông đến nhà kho của công ty vật liệu xây dựng Long Hà làm gì vậy?"
Tần Đại Dũng đi tới trước mặt Long Tam, dè dặt hỏi.
Long Tam hờ hững nhìn ông ta: "Ông là ai?"
"Tôi là Tần Đại Dũng, tổng giám đốc của công ty vật liệu xây dựng Long Hà".
Tần Đại Dũng lập tức tự giới thiệu thân phận.
"Tổng giám đốc của công ty các người không phải là Triệu Hoa sao? Đổi thành ông từ bao giờ thế? Cút đi cho bố mày, bố mày chỉ biết Triệu Hoa thôi. Bảo ông ta bò ra đây, bố mày muốn nói chuyện với ông ta".
Long Tam dữ dằn nói, tỏ vẻ muốn nói chuyện cùng Triệu Hoa.
"Ông anh, Triệu Hoa đã bị sa thải rồi. Bây giờ mọi việc của công ty đều do tôi phụ trách, ông có chuyện gì thì cứ nói với tôi là được".
Tuy Tần Đại Dũng cực kỳ tức giận nhưng cũng nhận thấy đối phương không đơn giản nên nói chuyện vẫn dè dặt.
"Bốp!"
Long Tam tát vào mặt Tần Đại Dũng, giận dữ quát: "Không hiểu bố mày nói gì à?"
Hắn ta được nhà họ Ngụy sắp xếp cho phụ trách club Hoàng Triều cũng đủ chứng minh hắn ta rất giỏi đánh đấm.
Cái tát này của hắn ta làm mặt Tần Đại Dũng hằn rõ dấu bàn tay, khóe miệng rỉ máu.
Đám nhân viên và công nhân xung quanh sợ hết hồn, không ai dám ho he gì.
Long Tam đảo mắt nhìn quanh, lạnh lùng cất lời: "Hôm nay, nếu Triệu Hoa không xuất hiện thì các người đừng hòng bước chân ra khỏi đây!"
Đúng lúc này, hơn mười chiếc xe container xếp thành hàng dừng trước cửa nhà kho.
Tần Đại Dũng thấy vậy càng nôn nóng hơn.
Hôm nay ông ta đến nhà kho là bởi vì có một đợt cốt thép cần chuyển đi. Mười mấy chiếc xe này tới đây để chở hàng.
Chi phí vận chuyển lần này tốn không ít tiền, nếu chậm trễ thì công ty vật liệu xây dựng Long Hà phải gánh chịu mọi tổn thất.
Chi phí vận chuyển không quan trọng, tổn thất lớn nhất là vi phạm hợp đồng. Nếu không chở thép đến đích trong thời gian giao hẹn trên hợp đồng thì công ty vật liệu xây dựng Long Hà phải bồi thường một khoản tiền cực lớn.
"Sếp Tần, ông mau nghĩ cách đi. Nếu còn chậm trễ thì không thể giao hàng đúng hẹn được đâu. Đến lúc đó, chúng ta phải trả khoản bồi thường khổng lồ đấy".
Trợ lý của Tần Đại Dũng sốt sắng lên tiếng.
"Các ông có cần chuyển hàng nữa không? Nếu còn chậm trễ thì chúng tôi phải đi thôi. Đến lúc đó, vẫn phải tính phí vận chuyển cho các ông đó".
Lúc này, người phụ trách xe container cũng thúc giục, vẻ mặt bất mãn.
"Giám đốc Vương, ông đừng vội! Chờ chúng tôi bàn bạc xong sẽ cho chở hàng ngay".
Trợ lý vội vàng bước lên dỗ dành đối phương.
"Dựa theo quy định trong hợp đồng, nếu trong nửa tiếng nữa các người vẫn không thể chất hàng lên xe thì chúng tôi có quyền rời khỏi đây, hơn nữa công ty các ông phải chịu phí vận chuyển", người phụ trách xe container hờ hững cất lời.
"Giám đốc Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chuyển hàng lên xe trong nửa tiếng!", trợ lý cuống quít nói.
Sắc mặt Tần Đại Dũng hết sức khó coi. Từ lúc ông ta vào công ty vật liệu xây dựng Long Hà đến nay chưa bao giờ gặp phải chuyện này.
Không ngờ công ty lại bị người ta chặn cửa nhà kho, họ muốn chuyển hàng lên xe cũng không được.
Nhìn Long Tam thì có vẻ như nếu không gọi Triệu Hoa đến, hắn ta sẽ không chịu tránh đường.
"Ông anh à, ông xem thế này có được không nhé? Trước hết chúng tôi liên lạc với Triệu Hoa, bảo ông ta mau chóng đến đây. Ông cứ cho người tránh đường để chúng tôi chuyển hàng trước đã".
Tần Đại Dũng nén giận, bước lên thương lượng, còn cố nở nụ cười.
"Cút đi!"
Long Tam đạp bay Tần Đại Dũng, cười khinh thường: "Thứ ngu xuẩn, tưởng mình quan trọng lắm à? Hôm nay bố mày không nhận ai hết, chỉ nhận Triệu Hoa. Nếu ông ta không đến, tôi quyết không đi!"
Tần Đại Dũng lăn lông lốc trên đất vài vòng mới dừng lại, áo vest mới tinh dính đầy bụi đất.
"Có việc gì thì cứ nói chuyện đàng hoàng, sao các ông còn đánh người?"
Mặc dù trợ lý sợ Long Tam, nhưng thấy Tần Địa Dũng hết ăn tát lại bị đạp, anh ta cũng nổi giận.
"Đm! Dám ăn nói với anh Long kiểu đó à, chán sống rồi!"
Long Tam còn chưa lên tiếng, một tên đô con bên cạnh hắn ta đã xông về phía trợ lý.
"Cho mày lảm nhảm này, chống mắt lên mà xem ông đây đánh chết mày!"
Gã đô con đạp trợ lý ngã lăn mà vẫn chưa chịu dừng lại, còn đạp liên tiếp. Khắp người trợ lý dính đầy bụi đất, mặt mũi bầm dập.
"Các người đủ rồi đấy!"
Tần Đại Dũng xông lên đẩy gã đô con đang đánh trợ lý ra, giận dữ quát: "Nếu các người còn tiếp tục gây sự thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Báo đi! Bố mày muốn xem cảnh sát nhận được báo án từ ông có dám xía vào chuyện của Long Tam này không".
Long Tam cực kỳ vênh váo.
Tần Đại Dũng run lên vì giận, nhưng ông ta biết Long Tam đã dám đến đây thì ắt có tự tin để vênh váo.
"Sếp Tần à, hay là gọi điện thoại cho Triệu Hoa, bảo ông ta đến đây một chuyến?"
Trợ lý lau máu mũi, sau đó nhìn Tần Đại Dũng góp ý.
Tần Đại Dũng hít sâu, cố bình tĩnh lại rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Hoa.
"Ai thế?"
Giọng nói bực bội của Triệu Hoa vang lên.
"Là tôi, Tần Đại Dũng!"
Tần Đại Dũng trầm giọng nói.
"Ôi chao! Không ngờ là sếp Tần. Ông là người quan trọng bên cạnh chủ tịch, sao tự dưng lại gọi điện cho tôi thế?", Triệu Hoa châm chọc.
"Triệu Hoa, có người tìm ông. Đối phưng đang ở nhà kho của công ty vật liệu xây dựng Long Hà, phiền ông qua đây một chuyến!"
Tần Đại Dũng đáp lời, ánh mắt lộ rõ vẻ không cam lòng.
Nếu không vì vội vận chuyển hàng hóa thì Tần Đại Dũng sẽ không ăn nói khép nép với Triệu Hoa thế này.
"Sếp Tần, có phải ông nhầm rồi không? Tôi bị ông đuổi việc rồi, vậy mà ông còn gọi tôi đến nhà kho của công ty, ông giỡn mặt tôi hả?"
Triệu Hoa liên tục cười khẩy, vui như mở cờ trong bụng. Đương nhiên là ông ta biết rõ chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.
"Nếu bây giờ ông qua đây giải quyết vấn đề thì tôi sẽ xin chủ tịch cho ông quay lại công ty vật liệu xây dựng Long Hà", Tần Đại Dũng nghiến răng nghiến lợi gằn lên.
"Sếp Tần, muốn tôi đến công ty giải quyết rắc rối cũng được thôi, nhưng nói qua điện thoại không có thành ý. Nếu ông chân thành thì đích thân đến đón tôi đi!"
Triệu Hoa trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng.
Tuy mục tiêu của ông ta là vị trí tổng giám đốc, nhưng nếu như tạm thời được khôi phục vị trí phó tổng giám đốc cũng coi như là chuyện tốt.
"Nhà ông ở đâu, giờ tôi sẽ đến đón ông ngay!"
Tần Đại Dũng cắn răng nói.
"Khu biệt thự Vườn Hồng! Đến nơi thì gọi tôi nhé!"
Triệu Hoa nói xong, dứt khoát cúp điện thoại.
"Bây giờ tôi đi đón Triệu Hoa đây!"
Sau khi cúp điện thoại, Tần Đại Dũng dặn dò trợ lý: "Ở đây giao cho cậu theo dõi, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì hãy báo cho tôi ngay".
Sau đó, Tần Đại Dũng rời nhà kho đi đến khu Vườn Hồng.
Trên đường, ông ta lái xe với vận tốc tối đa. Container chỉ chờ mình nửa tiếng, nghĩa là mình phải nghĩ cách gặp được Triệu Hoa trong vòng nửa tiếng.
Ngoài ra còn phải thuyết phục ông ta gọi điện cho Long Tam, yêu cầu Long Tam tránh đường cho công nhân chuyển hàng trước.
Tần Đại Dũng vừa lái xe rời đi thì Dương Thanh lái xe đến nhà kho. Vừa xuống xe anh đã trông thấy hơn hai chục gã đô con đang chặn ở cửa nhà kho.
Mà phía trước đám người này còn đặt một chiếc ghế mây. Một người đàn ông trung niên đang nồi trên đó.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Dương Thanh đi tới, lạnh lùng hỏi.
Trợ lý của Tần Đại Dũng thấy Dương Thanh đến thì mừng như nhặt được vàng, lập tức bước đến nói: "Chủ tịch, đám người này cản trở công ty xuất hàng. Còn hai mươi phút nữa, nếu không chuyển hàng thì container chúng ta thuê sẽ đi hết".
"Sếp Tần đâu rồi?"
Dương Thanh nhíu mày hỏi.
"Tên kia nói là muốn nói chuyện với Triệu Hoa. Sếp Tần mới gọi điện cho Triệu Hoa nhưng ông ta bắt sếp Tần đích thân đi đón mình", trợ lý vội báo cáo.
Dương Thanh nghe xong đã có kết luận, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
"Một lũ ô hợp nhãi nhép mà cũng dám gây sự trên địa bàn của tôi, đúng là không biết sống chết!"
Đột nhiên Dương Thanh nhìn vào Long Tam, hờ hững cất lời.
----------------------------