Giữa đám người, sắc mặt của Đinh Văn Trác hơi khó coi, tuy ông ta là người đầu tiên đứng ra bảo Dương Thanh đảm nhiệm chức minh chủ, nhưng ông ta cũng lo Dương Thanh sẽ tính sổ với mình, để lấy lòng Dương Thanh, ông ta mới cố tình đưa anh lên làm minh chủ Võ Minh.
Ngoài ra ông ta cũng có ý đồ riêng nữa.
Ông ta biết ở đây có rất nhiều cao thủ muốn trở thành minh chủ Võ Minh, nếu ông ta đề cử Dương Thanh làm minh chủ, chắc chắn sẽ có người phản đối, nhưng điều khiến ông ta thất vọng chính là ngay cả Đỗ Trọng cũng chẳng muốn tranh chức minh chủ với Dương Thanh.
Bây giờ Dương Thanh đồng ý trở thành minh chủ Võ Minh, ông ta nên làm gì?
Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn Đinh Văn Trác rồi quay sang Dương Thanh: “Minh chủ, tôi đề nghị đuổi Đinh Văn Trác khỏi Võ Minh!”
“Ông ta là người của năm gia tộc lớn phía Bắc, sau nhà họ Đinh là gia tộc Bách Lý, nếu ông ta tiếp tục ở lại Võ Minh thì sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ, có thể mang tai họa cho Võ Minh bất cứ lúc nào”.
Đỗ Trọng vừa dứt lời, đã có người nói ngay: “Đúng thế, người nhà họ Đinh phải cút khỏi Võ Minh! Tôi đã ngứa mắt với Đinh Văn Trác từ lâu, ỷ vào gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý, hết sức hống hách, đừng nói là đuổi ông ta khỏi Võ Minh, cho dù giết đi thì cũng được!”
“Đinh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”
“Đinh Văn Trác, cút khỏi Võ Minh!”
Trong lúc nhất thời, Đinh Văn Trác trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào, ai cũng tức giận quát.
Đinh Văn Trác cuống cả lên, lập tức quỳ trước Dương Thanh, sợ hãi nói: “Minh chủ, cậu bớt giận! Tôi cũng bị gia tộc Bách Lý ép thôi, mọi chuyện đều không theo ý muốn của tôi mà!”
“Xin minh chủ cho tôi ở lại Võ Minh, chắc chắn tôi sẽ không khiến cậu thất vọng đâu!”
Dương Thanh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Đinh Văn Trác: “Ông muốn ở lại Võ Minh đến thế à?”
Đinh Văn Trác vội gật đầu: “Vâng!”
Dương Thanh nói: “Được, nếu ông muốn ở lại Võ Minh, tôi sẽ cho ông một cơ hội nhé”.
Nghe thấy thế, Đinh Văn Trác vô cùng kích động, vội nói: “Cảm ơn minh chủ! Cảm ơn minh chủ!”
Dương Thanh cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào ông ta: “Ông đừng vội cảm ơn tôi, chờ tôi nói xong cơ hội của ông rồi hãy quyết định xem có cảm ơn không”.
Đinh Văn Trác bỗng có linh cảm không lành, nhưng vẫn hỏi: “Minh chủ, cậu nói đi!”