Dương Thanh lạnh lùng nhìn Hoài Tinh Vũ, lặp lại lần nữa: "Lưu Ba ở đâu?"
Hoài Tinh Vũ không trả lời mà đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
"Mày đoán xem!"
Nói xong, bà ta bật cười ha hả: "Chỉ cần mày đoán đúng, tao sẽ nói cho mày biết!"
Dương Thanh lạnh mặt: "Vậy có nghĩa là, bà không định nói cho tôi biết?"
Hoài Tinh Vũ lắc đầu, cười bảo: "Có phải mày đang rất muốn tìm được Lưu Ba, sau đó giết ông ta? Bởi vì chỉ có cách này, mày mới có thể giải quyết cổ trùng Vô Tâm trong người".
"Nếu tao nhớ không nhầm thì hôm nay là ngày thứ tư rồi nhỉ? Tính cả hôm nay thì mày cũng chỉ còn có bốn ngày sau cuối, cũng tức là, trong vòng bốn ngày, nếu không tìm được Lưu Ba thì mày nhất định phải chết".
Bà ta vừa nói xong, đáy mắt Dương Thanh đã lóe lên một ý niệm giết người cực kì mãnh liệt.
Quả nhiên đúng là Hoài Tinh Vũ đã lợi dụng Lưu Ba để dụ anh tới Hoài Thành.
Nếu không, vì sao Hoài Tinh Vũ lại biết rõ ràng tình hình hiện tại của anh như thế?
Hoài Phượng đứng bên hình như không hiểu rõ chuyện này, nghe Hoài Tinh Vũ nói xong bèn kinh ngạc thốt lên: "Mẹ, mẹ nói thật ạ? Hắn chỉ còn sống được bốn ngày nữa thôi?"
Hoài Tinh Vũ cười bảo: "Có lẽ, chỉ ba ngày, hoặc thậm chí hai ngày thôi, cái này khó mà biết chắc được. Người đã trúng cổ độc Vô Tâm thì chỉ có thể sống tối đa bảy ngày, nhưng không phải kẻ nào cũng sống được đến bảy ngày".
"Khi thương tổn ở trái tim do cổ trùng Vô Tâm gây ra tăng dần lên, người trúng cổ sẽ càng ngày càng gần cái chết, chưa biết chừng ngay hôm nay nó sẽ chết tại chỗ này vì trái tim bị tổn thương quá nặng đấy".
Nghe vậy, Hoài Phượng vô cùng kích động, phá lên cười ha hả: "Tốt quá rồi! Rốt cuộc con có thể được tận mắt chứng kiến kẻ thù giết bố mình phải chết trong cơn thống khổ".
Hoài Tinh Vũ cười bảo: "Mẹ cũng đang rất mong chờ đấy".
Hai mẹ con này hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của Dương Thanh, như thể đã nắm chắc anh sẽ phải chết ở nơi này.
Dương Thanh đanh mặt, nheo mắt nhìn Hoài Tinh Vũ, nói: "Bà thật sự cho rằng bà không nói thì tôi không tìm được ông ta à? Bà yên tâm, chắc chắn tôi sẽ sống lâu hơn bà đấy!"
Nói xong, anh quay đầu bước đi.