“Cao thủ nước Dương - Yamamura Kazuya thắng!”
Trọng tài bước lên trước, lớn tiếng tuyên bố.
Lúc này đám người mới hoàn hồn, bầu không khí bên phía cao thủ nước Dương đã sôi trào từ nãy, trong Võ Thần Quán tràn ngập tiếng hoan hô của cao thủ nước Dương.
Còn sắc mặt của cao thủ Chiêu Châu thì trắng bệch, trận đấu vừa bắt đầu, Chiêu Châu đã thua ván đầu tiên, tuy trận đấu lần này không so sánh việc bên nào thắng nhiều hơn, mà xét xem bên nào có người mạnh nhất, nhưng ván đầu sẽ cổ vũ sĩ khí, bên nào thắng thì sĩ khí của bên đó cũng cao hơn.
Lúc này, sĩ khí của cao thủ nước Dương tăng vọt, còn sĩ khí của cao thủ Chiêu Châu bỗng thấp hẳn, mới hồi nãy, họ còn đang nghĩ phải thắng ván đầu.
Sắc mặt Đỗ Trọng khó coi tới cực điểm, nhìn Vương Trung bị người ta đưa đi, siết chặt nắm tay, tuy Vương Trung mới lên sàn đấu có một giây, nhưng đã bị đối phương đánh trúng đan điền, tu vi võ thuật cũng mất.
Đến giờ ông ta vẫn đang hôn mê.
Đối với bất cứ cao thủ nào, mất đi võ công cũng là cú sốc tàn nhẫn nhất, họ thà chết trên chiến trường chứ không muốn biến thành kẻ tàn phế.
Chẳng biết sau khi tỉnh lại, phát hiện võ công đã mất, Vương Trung có chấp nhận nổi sự thật này không.
“Xem ra chênh lệch giữa cao thủ nước Dương chúng ta và Chiêu Châu rất lớn, Yamamura Kazuya mới đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong mà đã đánh bại được cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ bằng một đòn, ha ha ha ha!”
Yoshida Kakeru cười lớn, cao thủ của hiệp hội võ thuật nước Dương cạnh ông ta cũng thi nhau reo hò.
Chuyện này khiến cao thủ Chiêu Châu cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Đây vốn là địa bàn của họ, giờ chẳng khác gì địa bàn của người ta.
Trọng tài nhìn về phía Yamamura Kazuya, hỏi: “Ông Yamamura Kazuya, cho hỏi ông có định nhận lời khiêu chiến tiếp không? Hay nghỉ ngơi một lát rồi mới nhận lời khiêu chiến từ cao thủ Chiêu Châu thế?”
Theo quy tắc, bên chiến thắng sẽ phải ở lại sàn đấu, nhưng sau khi một ván kết thúc, người thắng có thể lựa chọn nghỉ ngơi mười phút rồi mới nhận lời khiêu chiến tiếp.
Yamamura Kazuya cười khẩy, lạnh lùng nói: “Tôi đã đánh bại cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ với thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh đỉnh phong, ông nghĩ tôi cần nghỉ ngơi à?”
Nghe thấy thế, cao thủ bên nước Dương thi nhau hò reo.
“Yamamura Kazuya, tốt lắm!”
“Không hổ là cao thủ nước Dương chúng ta, đúng là lợi hại!”
“Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ của Chiêu Châu cũng bị Yamamura Kazuya đánh bại trong một đòn, nếu cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh trung kỳ không ra tay, chắc không ai là đối thủ của Yamamura Kazuya mất”.
“Cao thủ Siêu Phàm Cảnh Chiêu Châu và cao thủ Siêu Phàm Cảnh nước Dương chúng ta chênh nhau nhiều lắm, không chừng Chiêu Châu phải cử cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh hậu kỳ ra thì mới đánh bại được Yamamura Kazuya”.
...
Cao thủ nước Dương bàn tán ầm ĩ, ai cũng có vẻ trêu ngươi, giọng điệu sặc mùi mỉa mai.
Chuyện này khiến cao thủ Chiêu Châu càng thêm nhục nhã.
Ai cũng siết chặt nắm tay, ngay cả các cao thủ đỉnh cao đến từ những gia tộc lớn muốn tranh giành chức minh chủ Võ Minh trước đó cũng vô cùng tức giận.
Nước Dương đang sỉ nhục cao thủ Chiêu Châu, nhưng đúng là cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ của Chiêu Châu đã thua cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của nước Dương, hơn nữa còn bị đối phương đánh bại bằng một đòn.
Cho dù cao thủ Chiêu Châu muốn phản bác thì cũng không có cớ.
Sắc mặt Đỗ Trọng u ám tới cực điểm, ông ta nhìn cao thủ Chiêu Châu, lạnh lùng nói: “Các vị cũng thấy khó chịu đúng không? Bây giờ không phải lúc chúng ta đấu đá nhau, tôi hy vọng mọi người sẽ bỏ qua lợi ích, chủ động đứng ra theo thực lực của bản thân, khiêu chiến cao thủ nước Dương”.