Chương 193: Thế giới hai người
Toàn thân lão Hồng tỏa ra một luồng sát khí mãnh liệt.
Uỳnh!
Lão Hồng đấm mạnh vào thân cây đại thụ.
Thân cây khổng lồ hai người ôm mới xuể rung lắc dữ dội, lá rụng lả tả.
Khi lão ta thu tay về, trên thân cây bị lõm vào một lỗ lớn. Tất cả mọi người đều bị dọa sợ ngây người.
Đấm một cái khiến thân cây lõm vào, đây là điều người bình thường có thể làm được sao?
“Không cần biết là ai, dám giết đệ tử của tôi đều phải nhận lấy cái chết!”
Hồng Thiên Nhai ngửa mặt lên trời, hai mắt đỏ bừng, ngập tràn lửa giận.
Đám người nhà họ Trang đều run rẩy sợ hãi. Dù sao đệ tử của Hồng Thiên Nhai gặp chuyện không may cũng là vì đi trả thù cho Trang Tất Phàm.
Bọn họ sợ Hồng Thiên Nhai sẽ tính nợ lên đầu mình.
“Lão Hồng cần gì xin cứ nói, nhà họ Trang chúng tôi sẽ hết lòng giúp đỡ!”
Trang Kiến Thiết vội vàng chạy tới nói.
“Tôi cần tất cả thông tin về Dương Thanh. Trong vòng nửa tiếng các người phải đưa cho tôi!”
Dứt lời, lão ta ôm xác đệ tử đi về phía biệt thự của mình.
Đám người nhà họ Trang không dám thở mạnh, lặng lẽ nhìn Hồng Thiên Nhai rời khỏi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù Trang Kiến Thiết hơi lo lắng Hồng Thiên Nhai sẽ trả thù gia tộc của mình nhưng đồng thời cũng mừng thầm trong lòng.
Đệ tử của Hồng Thiên Nhai bị giết hại, chắc chắn lão ta sẽ tự mình ra tay trả thù. Đến lúc đó Dương Thanh chỉ còn đường chết.
Cùng lúc đó, ba người nhà Dương Thanh và Tần Y đang ở trong nhà hàng Bắc Viên Xuân.
Trong phòng ăn VIP vang lên tiếng nói cười vui vẻ.
“Cả chị và anh rể đều suốt ngày vùi đầu vào công việc, chắc là lâu rồi chưa được hưởng thụ thế giới riêng của hai người đúng không?”
Sau bữa cơm, mọi người rời khỏi nhà hàng. Tần Y ngẩng đầu nhìn quảng trường Vạn Đạt đã bật đèn đường sáng trưng, đột nhiên cười hỏi.
Dương Thanh và Tần Thanh Tâm giật mình sửng sốt. Tần Thanh Tâm lập tức đỏ bừng mặt.
Đúng như lời Tần Y nói, từ sau khi Dương Thanh trở về, hai người bọn họ chưa từng đi dạo phố với nhau. Ngày thường phải đi làm, đến cuối tuần lại phải ở cùng Tiêu Tiêu.
Chuyện giữa hai người vốn xảy ra bất ngờ, vậy nên có thể nói họ chưa từng hẹn hò riêng với nhau.
“Tiêu Tiêu, dì dẫn cháu đi xem phim nhé?”
Tần Y chợt híp mắt hỏi Tiêu Tiêu.
“Được ạ! Cháu muốn xem Đại ngư hải đường!”
Nghe thấy Tần Y nhắc tới xem phim, Tiêu Tiêu hớn hở reo mừng.
“Thế dì dẫn cháu đi xem phim để bố mẹ ở ngoài chơi được không?”
Tần Y cứ như một ông chú xấu xa dụ dỗ trẻ nhỏ.
Tiêu Tiêu bỗng nhiên do dự, mếu máo nhìn Tần Thanh Tâm và Dương Thanh hỏi: “Bố mẹ không đi xem phim với con à?”
Hai người họ chưa kịp mở miệng, Tần Y đã nhanh miệng nói: “Dì chỉ mua hai vé thôi, bọn họ không vào được!”
“Nhưng cháu muốn xem phim với bố mẹ cơ”, Tiêu Tiêu ấm ức nói.
“Thế dì hỏi cháu, cháu có muốn có thêm em trai không hả?”, Tần Y lại hỏi.
“Muốn ạ!”, Tiêu Tiêu đáp ngay tắp lự.
“Cháu cứ quấn bố mẹ như vậy, bố mẹ không sinh em trai cho cháu được đâu”, Tần Y nói.
“Được rồi, cháu sẽ đi xem phim với dì”, Tiêu Tiêu tỏ vẻ miễn cưỡng.
“Chốt nhé!”
Tần Y giơ tay ra dấu OK với Dương Thanh, híp mắt cười: “Anh rể, em giao chị em cho anh đấy!”
Dứt lời, cô ta dắt Tiêu Tiêu đi thẳng vào rạp chiếu phim Vạn Đạt.
Tần Thanh Tâm đã đỏ mặt tới tận mang tai. Mặc dù cô cũng rất muốn được ở riêng với Dương Thanh nhưng Tần Y lại trêu chọc cô sinh em bé.
“Đi nào, chúng ta cùng đi dạo quanh Vạn Đạt”.
Dương Thanh mỉm cười, chủ động nắm tay Tần Thanh Tâm.
Bàn tay của cô rất mềm mại, chỉ hơi lạnh một chút. Nhưng sau khi được Dương Thanh nắm lấy, cô nhanh chóng cảm nhận được sự ấm áp.
Cô cũng không giãy dụa, để mặc Dương Thanh nắm tay mình.
Thấy Tần Thanh Tâm không phản kháng, Dương Thanh chợt cảm thấy kích động lạ thường.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hai vợ chồng nắm tay nhưng lại là lần đầu tiên Dương Thanh chủ động nắm tay cô.
Bây giờ là bảy rưỡi tối, chưa tới giờ quảng trường Vạn Đạt đóng cửa nên nơi đây rất đông người đi lại. Người đi đường đều hâm mộ nhìn theo Dương Thanh.
Tần Thanh Tâm là người đẹp nổi danh nhất Giang Hải, không có người đàn ông nào không thích phụ nữ xinh đẹp như cô.
Khi đi qua một cửa hàng Versace, Tần Thanh Tâm đột nhiên dừng bước.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác to dài màu đen trên người con ma-nơ-canh được bày trong tủ kính.
Bây giờ đã vào đầu thu, chuẩn bị phải mặc quần áo giữ ấm rồi.
Dáng người của Dương Thanh rất đẹp, cao khoảng 1m85. Anh mặc chiếc áo kia vào chắc sẽ rất đẹp trai.
Tần Thanh Tâm thầm nghĩ.
“Dương Thanh, chúng ta vào xem chút đi!”
Tần Thanh Tâm kéo Dương Thanh đi vào cửa hàng.
“Ơ này, cậu là Tần Thanh Tâm đúng không?”
Hai người vừa bước vào đã nghe thấy có người hô lên.
Một đôi nam nữ trẻ tuổi đi tới. Người đàn ông mặc một bộ đồ hiệu trên người, tay đeo chiếc đồng hồ Rolex xa xỉ.
Cô gái trang điểm rất đậm, cổ tay đeo một túi xách của LV, trên ngón giữa của bàn tay trái là một chiếc nhẫn kim cương rất to.
Theo tập tục ở Chiêu Châu, đeo nhẫn ở ngón giữa tay trái có nghĩa là đã đính hôn.
Nhưng khi trông thấy cô gái này, Tần Thanh Tâm không có chút cảm xúc nào, chỉ tỏ ra lạnh lùng thờ ơ.
Cô gái kia rất xinh đẹp, nhưng đứng cạnh Tần Thanh Tâm vẫn thua xa cô một trời một vực.
Từ lúc trông thấy Tần Thanh Tâm, ánh mắt chồng chưa cưới của cô ta vẫn luôn dán chặt lên người cô.
“Chào Phùng Giai, lâu rồi không gặp!”
Mặc dù rất không thích nhưng Tần Thanh Tâm vẫn lịch sự chào hỏi, dù sao hai người cũng là bạn thời đại học.
“Thanh Tâm à, sao cậu rời khỏi nhóm chat thế? Tính ra chúng mình đã không gặp nhau năm năm rồi nhỉ? Mình nghe nói hình như cậu đã gả cho cái người xâm hại cậu. Sao lúc kết hôn không mời bạn bè tới dự thế?”
Miệng Phùng Giai cứ như súng liên thanh bắn không ngừng nghỉ, không cho Tần Thanh Tâm cơ hội nói chen vào.
Sắc mặt Tần Thanh Tâm hơi mất tự nhiên, lạnh nhạt nào: “Hôm khác nói chuyện sau, tôi còn có việc!”
“Đây là ai thế? Tài xế của cậu hả Thanh Tâm?”
Tần Thanh Tâm đã nói mình có việc nhưng Phùng Giai vẫn vờ như không nghe thấy. Rõ ràng Tần Thanh Tâm và Dương Thanh đang nắm tay nhau, cô ta lại cố ý nói anh là tài xế của cô.
“Anh ấy là chồng tôi!”
Tần Thanh Tâm khó chịu đáp.
“Thì ra là thằng khốn xâm hại cậu năm năm trước. Sao anh ta lại ăn mặc như vậy? Mình còn tưởng là tài xế cơ đấy. Mà không phải, chắc chắn không phải tài xế, mình nghe nói nhà họ Tần sắp phá sản rồi, cậu làm gì có tiền thuê tài xế nhỉ? Nhưng mà trông hai người cũng xứng đôi vừa lứa đấy!”
Phùng Giai tỏ vẻ kinh ngạc rồi kéo tay người đàn ông bên cạnh khoe khoang: “Giới thiệu với cậu đây là chồng chưa cưới của tôi, Tào Kiện. Anh ấy là giám đốc bộ phận dự án của tập đoàn Quan Chính, lương một năm là năm trăm nghìn!”
Thấy bộ dạng kiêu ngạo của Phùng Giai, Dương Thanh đột nhiên thấy buồn cười, suýt nữa cười ra tiếng.
“Mẹ kiếp! Mày cười cái gì?”
Thấy vậy, Tào Kiện nổi giận quát.
----------------------------