Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 920: Nhờ con một chuyện


“Lấy đạn ra rồi, may mà không bị thương đến nội tạng, cũng không ảnh hưởng đến xương cốt. Cô bé này rất may mắn”.

Ngải Lâm ra ngoài trước tiên nói với Dương Thanh: “Người không sao, cậu yên tâm đi!”

Hôm nay đúng ngày Ngải Lâm đi làm nên tự mình làm phẫu thuật cho Quan Duyệt luôn.

Nghe thấy thế, Dương Thanh mới hết lo.

“Cảm ơn chị Lâm!”

Dương Thanh cảm kích nói.

Dù sao Quan Duyệt cũng chắn đạn cho anh nên mới bị thương.

Mặc kệ khi đó anh có tránh được hay không, Quan Duyệt làm vậy chứng tỏ cô ta rất lương thiện.

Một dòng chính của Vương tộc đi tới đâu cũng được người người tôn kính lại làm được như vậy quả thực không dễ dàng.

“Anh Thanh, thực lực của cô ấy cũng không tồi. Cô ấy muốn bái anh làm thầy như vậy, hay anh nhận luôn đi?”

Trong phòng bệnh, Mã Siêu đã biết chuyện về Quan Duyệt. Anh ta rất tán thưởng cô gái này.

Dương Thanh thở dài, vốn không muốn nhúng tay vào chuyện của Quan Duyệt.

Dù sao Quan Duyệt cũng là cháu gái của Quan Vương. Lão ta muốn gả Quan Duyệt cho Hoàng tộc, anh mà nhúng tay vào sẽ đắc tội với cả hai nhà đó.

Hiện giờ anh đã gây hấn với nhà họ Tào và nhà họ Tiết, nếu còn đắc tội thêm một Vương tộc và Hoàng tộc, vậy chính là đắc tội với bốn gia tộc đỉnh cao rồi.

Cả Chiêu Châu tính cả Hoàng tộc và Vương tộc mới có chín nhà, Dương Thanh đắc tội với bốn nhà một lần. Có lẽ trên đời này không còn người thứ hai như anh.

“Quan Duyệt đỡ đạn thay tôi, bây giờ có muốn từ chối nhận đồ đệ cũng không được nữa rồi”.

Dương Thanh bất lực nói.

Mã Siêu biết rõ anh là người coi trọng tình nghĩa, không hề bất ngờ với câu trả lời này.

“Anh Thanh, em nhớ anh từng nói một câu rất hay”.

Mã Siêu bỗng nghiêm mặt nói: “Anh nói chiến sĩ của biên giới phía Bắc chúng ta làm việc không cần biết đúng sai, chỉ cần không thẹn với lòng mình!”

“Em thấy bây giờ anh đang rất mâu thuẫn. Có nhiều chuyện rõ ràng anh biết nên làm gì nhưng lại lo nghĩ quá nhiều, tay chân bị gò bó”.

“Tuy anh đã rời khỏi biên giới phía Bắc nhưng chỉ cần anh nói một câu, có ai dám không nghe?”

“Vương tộc Hoàng tộc gì đó, trước mặt chiến sĩ của biên giới phía Bắc cũng chẳng là cái thá gì?”

Nghe Mã Siêu nói thế, Dương Thanh bỗng cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

“Sư phụ!”

Đúng lúc này, Quan Duyệt tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền gọi sư phụ.

Bấy giờ Dương Thanh mới lấy lại tinh thần, đi lên xem thử. Thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ta, anh rất áy náy.

“Bác sĩ nói vết thương của em không nặng, đạn không tổn thương tới nội tạng và xương cốt của em. Dưỡng bệnh một thời gian là có thể hoàn toàn hồi phục”.

Dương Thanh vội vàng nói cho Quan Duyệt nghe lời chẩn đoán của bác sĩ.

Quan Duyệt nở nụ cười tươi rói: “Sư phụ, em không lừa anh đúng không? Em cũng có chút tác dụng, ít nhất có thể đỡ đạn cho anh”.

Dương Thanh trừng mắt nhìn cô ta: “Lúc nào rồi còn có tâm trạng đùa giỡn? Em không sợ đỡ đạn cho tôi sẽ đi đời nhà ma à?”

Quan Duyệt cười lắc đầu nói: “Không sợ! Nghe nói con gái thích cười đều rất may mắn, em rất thích cười nên số cũng may. Anh xem đi, đạn xuyên qua lưng em mà không hề tổn hại tới nội tạng và xương cốt”.

Mã Siêu cũng cười nói: “Cô bé này thật thú vị. Nếu em bái anh Thanh làm sư phụ chắc sẽ rất náo nhiệt”.

Anh ta vốn xem trọng Quan Duyệt, nghe tin cô ta có thể đấm bay vệ sĩ của Vương tộc lại càng kinh hãi.

Anh ta cũng muốn Dương Thanh nhận Quan Duyệt làm đồ đệ nên mới cố ý nhắc tới chuyện này.

Nhưng lần này, Quan Duyệt không nói đến chuyện bái sư nữa, sắc mặt hơi ảm đạm.

“Sao thế? Em không muốn bái anh làm sư phụ nữa à?”

Dương Thanh nghi hoặc hỏi.

Quan Duyệt cười đáp: “Anh quá nguy hiểm, không chỉ bị Hoàng tộc và Vương tộc để mắt tới, còn bị người ta ám sát. Em suy nghĩ kĩ lại, vẫn nên thôi đi”.

Dương Thanh không ngốc. Nếu Quan Duyệt thực sự sợ nguy hiểm, cô ta đã không lao ra chắn đạn cho anh.

Cô ta đang lo chuyện của mình gây rắc tối cho anh.

“Sau này em chính là đồ đệ của anh!”

Dương Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng điệu vô cùng kiên định.

Đây là anh nợ Quan Duyệt. Anh không có lý do từ chối một người con gái sẵn sàng đỡ đạn cho mình.

Hơn nữa hiện giờ đã đắc tội nhiều Vương tộc như vậy, thêm một nhà nữa thì đã sao?

“Em gọi anh là sư phụ chỉ là đùa thôi, anh đừng coi là thật!”

Quan Duyệt vội vàng nói, lập tức mỉm cười: “Anh đừng vì trả ơn cứu mạng mà nhận em làm đồ đệ. Bà đây không thèm đâu, em muốn anh nợ em, đợi khi em cần sẽ phải trả lại”.

Nghe hai người họ nói chuyện, Mã Siêu bật cười: “Hai người đúng là kỳ người. Lúc em muốn bái sư, anh Thanh không chịu. Đến lúc anh ấy đồng ý, em lại không muốn nữa”.

Dương Thanh cũng không xoắn xuýt chuyện bái sư, chỉ nói: “Được rồi, không bái thì thôi. Em vừa phẫu thuật xong, nghỉ ngơi cho tốt!”

Sau khi thu xếp cẩn thận cho Quan Duyệt, Dương Thanh và Mã Siêu rời đi.

Dương Thanh đi thăm Diệp Mạn và Hoàng Thiên Hành. Lần trước bị ám sát cả hai đều bị thương rất nặng, bây giờ vẫn chưa thể xuất viện.

“Dương Thanh, con đến rồi!”



Cuối cùng, Dương Thanh tới phòng bệnh của Vũ Văn Cao Dương. Ông ta đang tập luyện trong phòng thì thấy anh tới, lập tức mừng rỡ nói.

Đến giờ Dương Thanh vẫn thấy ngại ngùng khi đối mặt với ông ta.

Anh luôn coi Vũ Văn Cao Dương là bố ruột của mình, hận ông ta suốt mười mấy năm, sau này mới biết là không phải.

Kể cả chuyện hai mẹ con anh bị đuổi khỏi Yến Đô cũng là vì ông ta muốn bảo vệ hai người, bất đắc dĩ phải làm vậy.

Nhưng Dương Thanh không biết chuyện, còn hận ông ta suốt bao nhiêu năm trời.

“Ông đỡ hơn chưa?”

Dương Thanh lên tiếng hỏi thăm, đặt giỏ hoa quả lên nóc tủ đầu giường.

Đây là lần đầu tiên anh tới thăm Vũ Văn Cao Dương từ khi ông ta nằm viện.

“Đỡ hơn nhiều này. Bố định xuất viện luôn, còn ở đây nữa bố sẽ bí bách chết mất”.

Vũ Văn Cao Dương cười đáp.

Dường như được Dương Thanh quan tâm khiến ông ta rất kích động.

Dương Thanh định nói về chuyện của Vũ Văn Bân, nhưng thấy Vũ Văn Dương vui vẻ khi gặp mình như thế lại không đành lòng.

Từ sau khi Vũ Văn Cao Dương nằm viện, Vũ Văn Bân tiếp quản gia tộc Vũ Văn, liên tục đối đầu với Dương Thanh.

Nếu không vì ân tình của Vũ Văn Cao Dương, anh đã ra tay với Vũ Văn Bân từ lâu rồi.

“Có phải Vũ Văn Bân lại làm gì con rồi không?”

Vũ Văn Dương chợt sốt ruột hỏi.

Ông ta nhìn thấy một chút manh mối trên mặt Dương Thanh.

Anh vốn định tiếp tục giấu diếm, nhưng nghĩ tới thù oán giữa mình và Vũ Văn Bân ngày càng sâu, nếu không xử lý ngay e là anh ta sẽ còn quá đáng hơn nữa.

“Sau khi tiếp quản gia tộc Vũ Văn, Vũ Văn Bân không dám ngang nhiên làm gì, nhưng vẫn không ngừng giở thủ đoạn. Tôi hi vọng anh ta biết điểm dừng”.

Dương Thanh thật thà nói.

“Cái thằng trời đánh này!”

Vũ Văn Cao Dương rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì gia tộc Vũ Văn cũng bị hủy trong tay nó”.

“Dương Thanh, bố muốn nhờ con một việc!”

Vũ Văn Cao Dương bỗng cầu khẩn nhìn anh.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK