Chương 838: Công trường có chuyện
Sáng hôm sau, Dương Thanh tới tập đoàn Nhạn Thanh.
Lạc Bân đứng trước bàn làm việc, đang báo cáo tài chính cho Dương Thanh.
“Ông cho tôi một bản báo cáo này là được, không cần phải nói lại từng chữ đâu”.
Dương Thanh chỉ nghe vài câu rồi chỉ vào sofa trước bàn làm việc: “Ngồi xuống đi, nói mấy thứ không có trong báo cáo”.
Lạc Bân rất tốt, chỉ là mỗi lần gặp Dương Thanh đều rất căng thẳng, anh bảo ngồi mới dám ngồi.
Sau khi ngồi xuống, ông ta nói tiếp: “Chi nhánh nước ngoài của chúng ta đang phát triển rất tốt. Lý Hải Vinh dẫn theo Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã làm việc rất hiệu quả”.
“Cứ thế này chẳng bao lâu nữa, lợi nhuận của chi nhánh nước ngoài có thể đạt được một phần tư lợi nhuận của tập đoàn trong nước rồi”.
Dương Thanh khẽ gật đầu, khá kinh ngạc.
Tuy lúc trước anh giao cho Lý Hải Vinh và hai con phát triển thị trường nước ngoài của tập đoàn Nhạn Thanh một phần là do Lạc Bân đề cử nhưng chủ yếu là vì muốn giúp đỡ bọn họ khi bị đuổi khỏi nhà họ Tống.
Không ngờ bọn họ lại có năng lực như vậy, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã phát triển chi nhánh nước ngoài được như hiện giờ.
Hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh nằm trong top 500 công ty của thế giới, xếp hạng vốn đã tăng vọt.
Nếu lợi nhuận của chi nhánh nước ngoài có thể đạt được một phần tư trong nước, đây quả thực chính là sự biến đổi lớn về chất.
“Xem ra giao nhiệm vụ khai thác thị trường nước ngoài cho bọn họ là sự lựa chọn sáng suốt”.
Dương Thanh cười nói: “Lý Hải Vinh do ông tiến cử. Vậy nên thành tựu của chi nhánh nước ngoài cũng có công của ông”.
Lạc Bân vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đây là nhờ bọn họ có năng lực xuất sắc, tôi không thể tranh công của họ được”.
Dương Thanh chỉ cười không nói thêm nữa, chợt hỏi: “Dự án Thành Cửu Châu thế nào rồi?”
“Vốn lưu động rất dồi dào, tiến độ xây dựng cũng nhờ đó mà tăng lên nhanh chóng”.
Lạc Bân vội đáp; “Theo tình hình hiện giờ, cuối năm sau có thể hoàn thành sơ bộ. Mất thêm bốn, năm tháng của năm tiếp theo là có thể vận hành”.
Dương Thanh biết đây đã là tốc độ nhanh nhất, cũng không thúc giục, chỉ nghiêm giọng dặn dò: “Tiến độ nhanh càng tốt, nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn!”
Mỗi lần hỏi đến dự án này, Dương Thanh đều nhấn mạnh vấn đề an toàn với Lạc Bân.
Lạc Bân lập tức đáp: “Cậu yên tâm, tôi vẫn tự mình phụ trách vấn đề an toàn của dự án Thành Cửu Châu. Người quản lý an toàn ở công trường cũng do tôi tự lựa chọn”.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân bỗng reo lên.
Lạc Bân cuống quýt tắt máy.
“Phải rồi, hoàn thành thủ tục chuyển nhượng công ty giải trí Ngôi Sao chưa?”
Dương Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện nhà họ Tôn dùng sản nghiệp gán nợ.
Lạc Bân gật đầu: “Làm xong rồi. Hiện giờ cậu chính là chủ tịch công ty giải trí Ngôi Sao, tất cả đều do cậu định đoạt”.
Dương Thanh khẽ cong môi, nhớ tới Ngô Thiên Hữu là nghệ sĩ của công ty này, tự xưng có nhà họ Tôn làm chỗ dựa.
“Dạo này công ty giải trí Ngôi Sao đang quay phim mới à?”, Dương Thanh lại hỏi.
“Tôi không biết cụ thể, nhưng có nghe nói đang quay một bộ phim chiếu mạng có vốn đầu tư thấp”.
“Bởi vì kịch bản lấy bối cảnh ở Yến Đô nên đoàn phim mới tới đây từ mấy ngày trước”.
Lạc Bân cười nói: “Nhưng bộ phim này chỉ là dự án nhỏ, diễn viên cũng không nổi, không phải dự án trọng điểm của công ty”.
“Tôi biết tới bộ phim này bởi bây giờ nó đang rất hot, còn bị đánh giá là bộ phim đầu tiên có nữ phụ xinh hơn nữ chính”.
“Cũng nhờ có nữ phụ nên nam nữ chính của bộ phim này mới có chút tiếng tăm”.
Nghe Lạc Bân báo cáo, Dương Thanh bật cười.
Không ngờ bộ phim chiếu mạng có vốn đầu tư thấp này lại được Hạ Hà giúp nổi tiếng.
Nhưng nghĩ tới nhan sắc xinh đẹp của cô ta, Dương Thanh có thể hiểu được.
Hạ Hà vốn rất xinh đẹp, lúc quay phim lại có thợ trang điểm chuyên nghiệp tô điểm nên càng hoàn mỹ.
“Cho nữ phụ tiền lương gấp đôi”.
Dương Thanh đột nhiên nói.
Tuy Lạc Bân không hiểu nhưng vẫn lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân lại reo lên. Lúc hai người nói chuyện chuông đã kêu rất nhiều lần nhưng đều bị Lạc Bân tắt máy.
“Ông nghe máy đi”, Dương Thanh nói.
Bấy giờ Lạc Bân mới vội vàng bắt máy, nhưng mới nghe được vài câu đã hốt hoảng hỏi: “Cậu nói cái gì? Có người ngã chết ở công trường? Còn là hai người sao?”
Dương Thanh vốn đang vui vẻ nghe vậy lập tức sa sầm mặt.
Vừa nãy anh còn căn dặn Lạc Bân phải đặt an toàn lên hàng đầu, công trường liền xảy ra chuyện, hơn nữa còn chết tận hai người.
“Lập tức xử lý hiện trường thật tốt, gọi người đáng tin phong tỏa hiện trường ngay cho tôi!”
“Cái gì? Phóng viên đài truyền hình tới rồi á?”
“Sao lại như vậy? Không phải anh nói sự cố mới xảy ra năm phút trước à? Sao phóng viên lại biết nhanh như vậy?”
Lạc Bân kinh hãi, cảm thấy rất đáng nghi, lập tức nói: “Nhất định phải phong tỏa hiện trường, không được để bất kỳ phóng viên nào đi vào!”
Dặn dò xong xuôi, ông ta lập tức cúp máy.
“Chủ tịch…”
Lạc Bân đang định giải thích đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Tôi biết rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau tới công trường đi, tôi đi với ông!”
Trên đường đi, Lạc Bân trầm giọng nói: “Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Sự cố mới xảy ra năm phút, phóng viên của đài truyền hình đã chạy tới, rất không bình thường”.
“Trừ phi, phóng viên đã biết tin công trường xảy ra sự cố từ trước”.
Dương Thanh hơi híp mắt hỏi: “Dự án Thành Cửu Châu có uy hiếp đến lợi ích của ai không? Hoặc là dạo gần đây tập đoàn Nhạn Thanh có đắc tội với ai không?”
Lạc Bân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thành Cửu Châu được xây ở ngoại ô. Nếu không có dự án này, mảnh đất kia đã bị bỏ hoang, không đáng một đồng”.
Tuy Lạc Bân không hiểu nhưng vẫn lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lạc Bân lại reo lên. Lúc hai người nói chuyện chuông đã kêu rất nhiều lần nhưng đều bị Lạc Bân tắt máy.
“Ông nghe máy đi”, Dương Thanh nói.
Bấy giờ Lạc Bân mới vội vàng bắt máy, nhưng mới nghe được vài câu đã hốt hoảng hỏi: “Cậu nói cái gì? Có người ngã chết ở công trường? Còn là hai người sao?”
Dương Thanh vốn đang vui vẻ nghe vậy lập tức sa sầm mặt.
Vừa nãy anh còn căn dặn Lạc Bân phải đặt an toàn lên hàng đầu, công trường liền xảy ra chuyện, hơn nữa còn chết tận hai người.
“Lập tức xử lý hiện trường thật tốt, gọi người đáng tin phong tỏa hiện trường ngay cho tôi!”
“Cái gì? Phóng viên đài truyền hình tới rồi á?”
“Sao lại như vậy? Không phải anh nói sự cố mới xảy ra năm phút trước à? Sao phóng viên lại biết nhanh như vậy?”
Lạc Bân kinh hãi, cảm thấy rất đáng nghi, lập tức nói: “Nhất định phải phong tỏa hiện trường, không được để bất kỳ phóng viên nào đi vào!”
Dặn dò xong xuôi, ông ta lập tức cúp máy.
“Chủ tịch…”
Lạc Bân đang định giải thích đã bị Dương Thanh nói chen vào: “Tôi biết rồi, đừng nhiều lời nữa. Mau tới công trường đi, tôi đi với ông!”
Trên đường đi, Lạc Bân trầm giọng nói: “Chuyện này chắc chắn có vấn đề. Sự cố mới xảy ra năm phút, phóng viên của đài truyền hình đã chạy tới, rất không bình thường”.
“Trừ phi, phóng viên đã biết tin công trường xảy ra sự cố từ trước”.
Dương Thanh hơi híp mắt hỏi: “Dự án Thành Cửu Châu có uy hiếp đến lợi ích của ai không? Hoặc là dạo gần đây tập đoàn Nhạn Thanh có đắc tội với ai không?”
Lạc Bân suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Thành Cửu Châu được xây ở ngoại ô. Nếu không có dự án này, mảnh đất kia đã bị bỏ hoang, không đáng một đồng”.
“Vậy nên dự án Thành Cửu Châu chỉ đem lại lợi ích khổng lồ cho mảnh đấy kia và khu vực xung quanh, không thể uy hiếp tới lợi ích của người khác được”.
“Chúng ta cũng không đắc tội với ai. Hiện giờ không có mấy ai dám ngáng chân dự án Thành Cửu Châu”.
Dương Thanh nheo mắt nói: “Vậy thì chỉ có thể là tôi đắc tội ai đó rồi”.
Lạc Bân sững sờ há hốc mồm nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể im lặng.
“Bây giờ mau điều tra toàn bộ thông tin về hai công nhân ngã chết kia, gần đây đã tiếp xúc với ai, trạng thái tinh thần có gì bất thường không, sức khỏe thế nào”.
Dương Thanh dặn dò Lạc Bân. Chuyện đã xảy ra, còn có khả năng rất lớn là có người cố ý gây chuyện, đương nhiên phải điều tra rõ ràng.
----------------------------