Chương 384: Không được à
Chỉ trong thoáng chốc, ông lớn của các phe phái đã thi nhau ngồi vào chỗ.
Trong phòng tiệc rộng lớn, mấy chục gia tộc quyền thế bậc nhất ngồi với nhau theo từng thành phố một.
Trừ Dương Thanh ra, ở phía Giang Hải có bốn gia tộc lớn là nhà họ Tô, nhà họ Quan, nhà họ Ngụy và nhà họ Trang.
Ở phía Châu Thành thì chỉ có mỗi nhà họ Trần, chủ gia tộc Trần Hưng Hải đang ngồi với mấy người trẻ tuổi trong gia tộc.
“Chắc mọi người đều biết hội giao lưu lần này được tổ chức sớm. Đúng ra nhà họ Phùng sẽ chủ trì hội giao lưu, nhưng chủ gia tộc họ Phùng lại đích thân đến nhà nhường cho tôi nên tôi đành nhận vậy”.
Đúng lúc này, chủ tiệc Mạnh Hồng Nghiệp bỗng nói lớn.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Phùng Toàn.
Tuy những người ngồi đây đều biết hội giao lưu sẽ do nhà họ Mạnh tổ chức, nhưng hôm nay khi nghe Mạnh Hồng Nghiệp giải thích, họ đều kinh ngạc vô cùng.
Dù sao hội giao lưu đợt nào cũng sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho bên tổ chức.
Bây giờ Mạnh Hồng Nghiệp lại bảo nhà họ Phùng đã nhường quyền tổ chức lại, câu nói này đúng là khiến người ta cảm thấy khó tin.
Mạnh Hồng Nghiệp vừa dứt lời, dưới bục lập tức xôn xao.
“Nhà họ Phùng giao cả quyền tổ chức hội giao lưu cho nhà họ Mạnh, quan hệ tốt đấy nhỉ!”
“Tốt quần què, rõ ràng họ bị nhà họ Mạnh ép, ai lại sẵn lòng nhường lợi ích lớn như thế cho người khác chứ?”
“Cũng có thể nhà họ Phùng đã phục tùng nhà họ Mạnh”.
Trong lúc nhất thời, mỗi người nói một kiểu, sắc mặt Phùng Toàn ngày càng khó coi nhưng cuối cùng vẫn không nổi cáu.
Mục đích chính của ông ta hôm nay không phải là xích mích với nhà họ Mạnh.
“Tiếp theo, tôi tuyên bố, hội giao lưu thương mại ba năm một lần của tỉnh Giang Bình chính thức được bắt đầu!”
Mạnh Hồng Nghiệp bỗng cao giọng: “Nhưng trước đó, tôi muốn giới thiệu cho mọi người hai vị khách quý của tỉnh Giang Bình!”
Mạnh Hồng Nghiệp nói rồi chỉ về phía Hoàng Chung đang ngồi ở ghế trên, mở miệng nói: “Vị này là người thừa kế của nhà họ Hoàng - một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô, Hoàng Chung!”
Tiếp đến, Mạnh Hồng Nghiệp lại chỉ về phía Hoàng Mai bên cạnh Hoàng Chung, giới thiệu: “Vị này cũng đến từ nhà họ Hoàng thuộc tám gia tộc lớn ở Yến Đô, Hoàng Mai!”
“Xin mọi người cho một tràng pháo tay ạ!”
Mạnh Hồng Nghiệp nói rồi chủ động vỗ tay trước, những người khác cũng làm theo, trong mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc.
Vừa nãy họ đã nhận ra, Hoàng Chung có thể ngồi ở ghế trên, chắc chắn thân phận không đơn giản, nhưng không ngờ đối phương lại là người thừa kế của nhà họ Hoàng.
Đối với bất kỳ gia tộc lớn nào ở tỉnh lỵ, tám nhà quyền thế ở Yến Đô cũng là đỉnh cao mà họ không thể với tới.
Không ngờ lần này, người thừa kế của gia tộc mạnh mẽ như thế lại đến tham dự hội giao lưu ở tỉnh Giang Bình.
“Xem ra hội giao lưu lần này sẽ không được yên bình rồi!”
“Rõ là thế, ngay cả người thừa kế của một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô cũng xuất hiện, chắc chắn không đơn giản!”
“Có lẽ hội giao lưu lần này của nhà họ Mạnh sẽ nhắm vào nhà họ Ninh và nhà họ Hàn”.
Mọi người bàn tán ầm ĩ, rất nhiều người nhìn về phía nhà họ Hàn và nhà họ Ninh.
“Nhưng trước khi hội giao lưu bắt đầu, tôi cần giải quyết một chuyện riêng trước đã!”
Sắc mặt Mạnh Hồng Nghiệp sầm xuống, đôi mắt sắc bén của lão ta nhìn về phía Quan Chính Sơn ở phía Giang Hải.
Khi quay sang hướng mà Mạnh Hồng Nghiệp đang nhìn, tất cả mọi người đều biết lão ta đang nhìn chằm chằm vào ai.
Quan Chính Sơn nhíu mày, sắc mặt cũng vô cùng lạnh lùng.
Ông ta đã sớm đoán được hội giao lưu lần này không đơn giản, có lẽ đối phương nhắm vào Dương Thanh.
Nhà họ Quan là gia tộc trung thành với Dương Thanh nhất, nếu Mạnh Hồng Nghiệp muốn đối phó với Dương Thanh thì chắc chắn sẽ nghĩ cách xuống tay với nhà họ Quan đầu tiên.
Đương nhiên Dương Thanh cũng biết rõ điểm này. Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Mạnh Hồng Nghiệp, muốn xem xem rốt cuộc lão ta định giở trò gì.
“Ông chủ Quan, chắc ông chưa quên chuyện ông dẫn người đến nhà họ Mạnh để gây chuyện lần trước đâu nhỉ?”
Mạnh Hồng Nghiệp bỗng lên tiếng.
Lão ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mạnh Hồng Nghiệp là chủ gia tộc họ Mạnh, chắc chắn sẽ không lôi chuyện này ra để đùa.
Nhưng sao một gia tộc ở thành phố nhỏ lại dám gây chuyện với nhà quyền thế bậc nhất tỉnh lỵ chứ?
“Ông chủ Mạnh quá lời rồi, tôi chỉ đến nhà họ Mạnh để đòi người mà thôi”.
“Đương nhiên, nếu ông chủ Mạnh khăng khăng cho rằng nhà họ Quan chúng tôi gây chuyện thì cũng không sao hết!”
“Nhà họ Quan chưa bao giờ sợ ai cả!”
Quan Chính Sơn bình tĩnh nói, giọng điệu vô cùng hùng hồn và bá đạo, không hề có vẻ tuyệt vọng và sợ hãi khi bị gia tộc quyền thế bậc nhất nhắm vào.
“Ông chủ Quan đúng là vẫn bá đạo và mạnh mẽ như trước đây!”
Mạnh Hồng Nghiệp híp mắt: “Nhưng thế thì sao chứ?”
Quan Chính Sơn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Mạnh Hồng Nghiệp, chờ câu sau của lão ta.
“Cho dù thế nào, đúng là ông đã dẫn người nhà họ Quan đến khiêu khích nhà họ Mạnh chúng tôi, ông phải cho tôi câu trả lời hợp lý!”
Mạnh Hồng Nghiệp trầm ngâm một lát rồi nói: “Bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn, lựa chọn đầu tiên, nhà họ Quan bị xóa sổ! Lựa chọn thứ hai, nhà họ Quan bồi thường cho nhà họ Mạnh một nửa lợi nhuận của gia tộc!”
“Ha ha!”
Quan Chính Sơn tức giận bật cười: “Ông chủ Mạnh, ông nghèo quá hóa rồ à? Vừa mở miệng đã đòi một nửa gia sản của nhà họ Quan chúng tôi ư?”
“Ông thích nói thế nào thì tùy, giờ hãy cho tôi biết lựa chọn của ông đi!”
Mạnh Hồng Nghiệp híp mắt.
“Tôi chọn cái thứ ba!”
Quan Chính Sơn bỗng nói một cách dí dỏm.
“Cái thứ ba?”
Mạnh Hồng Nghiệp nhíu mày, tức giận nhìn Quan Chính Sơn.
“Đừng nói nhảm nữa, nếu muốn đối phó với nhà họ Quan chúng tôi thì cứ thẳng tay mà làm đi!”
Quan Chính Sơn lạnh lùng nói.
Câu nói này của ông ta khiến xung quanh lặng ngắt như tờ.
Dám hống hách như thế trong hội giao lưu mà nhà họ Mạnh tổ chức, Quan Chính Sơn chán sống rồi à?
Rất nhiều người đều nghĩ như thế.
Mạnh Hồng Nghiệp cũng ngẩn ngơ, lão ta không ngờ Quan Chính Sơn dám đối đầu với lão ta trước mặt tất cả mọi người.
“Nếu nhà họ Quan đã muốn chết thì tôi đành giúp một tay!”
Mạnh Hồng Nghiệp lạnh lùng nói.
Nghe thấy Quan Chính Sơn nói thế, Hoàng Chung đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế trên không khỏi nhíu mày.
Còn Hoàng Mai thì ngồi cạnh Hoàng Chung với vẻ xem kịch vui.
“Người đâu, đuổi Quan Chính Sơn đi cho tôi!”
Trong lúc mọi người đang thắc mắc về việc Mạnh Hồng Nghiệp sẽ đối phó với Quan Chính Sơn như thế nào, lão ta bỗng quát lên, khiến ai cũng sững sờ.
Mấy chục tên vạm vỡ lập tức ùa lên, bao vây nhà họ Quan.
“Ông chủ Mạnh, ông hơi quá đáng rồi đấy?”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lẽo bỗng vang lên.
“Trần Hưng Hải?”
Mạnh Hồng Nghiệp nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Sao thế? Ông chủ Trần định giúp nhà họ Quan à?”
“Làm sao, không được à?”
Trần Hưng Hải nói với vẻ dí dỏm.
“Ông không sợ nhà họ Trần đang ở thời kỳ huy hoàng sẽ chìm vào dĩ vãng ư?”, Mạnh Hồng Nghiệp đe dọa.
Không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Các gia tộc quyền thế đang có mặt đều choáng váng.
Hồi nãy thì có nhà họ Quan, giờ lại có thêm nhà họ Trần dám đối đầu với nhà họ Mạnh.
----------------------------