Chương 714: Tống Hoa Nhã nổi giận
“Hoa Nhã, anh đẹp trai này là ai thế? Giới thiệu chút đi!”
Sau khi ra khỏi quán bar, cô gái tên Trần Hân Như tinh nghịch cười hỏi.
Trong số những người này chỉ có Trần Hân Như rất quan tâm đến Tống Hoa Nhã, từ lúc gặp nhau tới giờ vẫn luôn ôm tay cô ta.
Tống Hoa Nhã ngượng ngùng nói: “Anh ấy là chồng mình, Dương Thanh!”
“Trời ạ! Cậu kết hôn rồi á?”, Trần Hân Như kinh ngạc hỏi.
Những người khác cũng ngạc nhiên, nhao nhao quay sang nhìn Dương Thanh.
Tống Hoa Nhã đâm lao phải theo lao. Vừa nãy cô ta đã nói Dương Thanh là chồng mình với Mạc Đông Húc, bây giờ chỉ có thể để anh tiếp tục giả làm chồng mình.
Dương Thanh cũng rất bất đắc dĩ, từng thấy giả làm bạn trai nhưng chưa thấy ai giả làm chồng bao giờ.
“Hoa Nhã, mình nghe nói nhà cậu bị đuổi khỏi nhà họ Tống rồi hả?”
Đúng lúc này, một giọng nói không đúng lúc bỗng nhiên vang lên.
Mọi người đều nhìn sang.
Sắc mặt Tống Hoa Nhã lập tức cứng đờ. Đây vốn là cái gai trong lòng cô ta, không ngờ lại bị người khác nhắc tới.
“Thượng Hiểu Hà, cậu nói lung tung gì đấy? Hoa Nhã giỏi như vậy sao có thể bị đuổi khỏi gia tộc?”, Trần Hân Như không vui nói.
Thượng Hiểu Hà đáp: “Mình nói thật mà, mấy ngày trước nhà họ Tống đã lộ tin ra ngoài. Nếu cậu không tin có thể hỏi cậu ấy”.
“Hoa Nhã, cậu ấy nói thật không vậy?”, Trần Hân Như kinh ngạc hỏi.
Tống Hoa Nhã khẽ gật đầu. Đám người kia mới biết cô ta thực sự bị đuổi đi.
Mấy người bạn vốn còn câu nệ trước mặt Tống Hoa Nhã đều mừng thầm.
“Mình nói rồi mà, lúc trước Hoa Nhã toàn mặc hàng hiệu, sao bây giờ lại ăn mặc tầm thường như vậy. Chắc là bị đuổi khỏi gia tộc nên hết tiền hả?”
Một cô gái lên tiếng châm chọc.
“Hoa Nhã, không phải cậu gả cho một kẻ nghèo rách mồng tơi nên mới bị đuổi khỏi gia tộc đấy chứ?”, Thượng Hiểu Hà cười híp mắt hỏi, giọng điệu tràn đầy trêu tức.
Lúc nói chuyện còn khinh thường liếc nhìn Dương Thanh.
Trước giờ Dương Thanh vẫn mặc rất giản dị, thoạt nhìn chỉ toàn đồ vỉa hè nhưng người biết nhìn hàng nhất định sẽ nhìn ra được, đồ anh mặc toàn hàng chế tác thủ công, vật liệu đều vô cùng quý giá, chỉ người trong Hoàng gia nước ngoài mới có tư cách dùng.
Một bộ quần áo của anh có thể tương đương với số tiền một người bình thường chi tiêu cả đời.
Nhưng những người trước mắt không có ai hiểu biết, đều cho rằng Dương Thanh toàn mặc hàng vỉa hè.
Sắc mặt Tống Hoa Nhã lập tức khó coi, lặng lẽ nhìn người vừa mới khiêu khích mình, lạnh nhạt nói: “Chồng mình rất tốt, rất ưu tú!”
“Hoa Nhã, cậu đúng là chẳng hề thay đổi, vẫn ham hư vinh như trước. Ngày xưa cậu là cô chủ nhà họ Tống, hư vinh cũng được nhưng bây giờ đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cậu khỏi cần giả vờ nữa đâu”.
Thượng Hiểu Hà vừa cười vừa nói: “Năm đó cậu là một trong mười hoa khôi của đại học Yến Đô, dù có bị đuổi khỏi gia tộc thì cũng có thể gả cho người tốt, sao cứ phải lấy một kẻ nghèo kiết xác làm gì?”
“Hay là mai cậu ly hôn đi, mình giới thiệu cho cậu người khác”.
Tống Hoa Nhã sa sầm mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Cần gì phải giới thiệu người khác? Trong lớp mình cũng có người thích hợp mà? Bây giờ Dương Tùng đang làm quản lý dự án cho sản nghiệp dưới trướng nhà họ Tôn, lương một năm mấy triệu!”
“Gả cho Dương Tùng cũng tốt mà”.
Một cô gái khác tên là Vương Hoan cười híp mắt nhìn Dương Tùng: “Nếu Tống Hoa Nhã ly hôn, cậu sẽ không ghét bỏ cậu ấy từng có một đời chồng chứ?”
“Đương nhiên sẽ không!”
Sắc mặt Tống Hoa Nhã lập tức khó coi, lặng lẽ nhìn người vừa mới khiêu khích mình, lạnh nhạt nói: “Chồng mình rất tốt, rất ưu tú!”
“Hoa Nhã, cậu đúng là chẳng hề thay đổi, vẫn ham hư vinh như trước. Ngày xưa cậu là cô chủ nhà họ Tống, hư vinh cũng được nhưng bây giờ đã bị trục xuất khỏi gia tộc, cậu khỏi cần giả vờ nữa đâu”.
Thượng Hiểu Hà vừa cười vừa nói: “Năm đó cậu là một trong mười hoa khôi của đại học Yến Đô, dù có bị đuổi khỏi gia tộc thì cũng có thể gả cho người tốt, sao cứ phải lấy một kẻ nghèo kiết xác làm gì?”
“Hay là mai cậu ly hôn đi, mình giới thiệu cho cậu người khác”.
Tống Hoa Nhã sa sầm mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Cần gì phải giới thiệu người khác? Trong lớp mình cũng có người thích hợp mà? Bây giờ Dương Tùng đang làm quản lý dự án cho sản nghiệp dưới trướng nhà họ Tôn, lương một năm mấy triệu!”
“Gả cho Dương Tùng cũng tốt mà”.
Một cô gái khác tên là Vương Hoan cười híp mắt nhìn Dương Tùng: “Nếu Tống Hoa Nhã ly hôn, cậu sẽ không ghét bỏ cậu ấy từng có một đời chồng chứ?”
“Đương nhiên sẽ không!”
Dương Tùng phối hợp nói: “Hoa Nhã là nữ thần của đám con trai bọn mình. Chỉ cần cậu ấy muốn, mình có thể lập tức cưới cậu ấy.
“Mình cũng muốn cưới mà không lắm tiền như Dương Tùng, làm sao bây giờ?”
“Không có tiền thì thôi đi!”
“Ai biết được? Nhỡ đâu Hoa Nhã thích người nghèo, cậu có kém đến đâu cũng hơn chồng cậu ấy mà!”
“Ha ha ha…”
Đám người bật cười nghiêng ngả.
Đến cả Trần Hân Như vừa nãy nhiệt tình với Tống Hoa Nhã cũng từ bỏ nói giúp cô ta, còn ra vẻ muốn tốt cho cô ta: “Hoa Nhã à, tuy lời mọi người nói hơi khó nghe nhưng mình thấy bọn họ nói không sai. Gả cho người đàn ông tốt mới có thể sống hạnh phúc”.
“Đủ rồi!”
Tống Hoa Nhã nổi giận, hai mắt đỏ bừng quát lên: “Chuyện của tôi không đến lượt các người khoa tay múa chân. Các người coi thường vợ chồng tôi thì không cần tụ họp gì nữa!”
“Chồng ơi, mình đi thôi!”
Tống Hoa Nhã kéo tay Dương Thanh định rời đi.
----------------------------