Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đ

Tống Nghị và Dương Thanh đều nhìn về phía Tào Chính với vẻ ngờ vực.

 

Tào Chính nghiêm nghị nói: “Huyễn Tông là một tông môn Cổ Võ, nghe đồn Huyễn Tông có một loại công pháp dịch dung đỉnh cao, có thể thay đổi vẻ ngoài của mình”.

 

“Nếu người trước mặt này không phải bản gốc, vậy chắc chắn sẽ là người của Huyễn Tông, trừ Huyễn Tông ra, tôi không biết ai có thể thay đổi vẻ ngoài của mình giống với người khác”.

 

Nghe thấy Tào Chính nói thế, Tống Nghị lập tức giật mình: “Sao người của tông môn Cổ Võ lại để mắt tới cậu Thanh thế?”

 

Dương Thanh cũng có vẻ khó hiểu, anh cũng muốn biết tại sao người của Huyễn Tông lại đến giết mình.

 

Anh khẳng định mình chưa từng tiếp xúc với người của Huyễn Tông.

 

Nếu Tào Chính không giải thích, anh còn không biết sự tồn tại của tông môn Cổ Võ trên đời này.

 

Nghe ý Tào Chính thì vẫn còn rất nhiều tông môn Cổ Võ ư? Huyễn Tông chỉ là một trong số đó à?

 

Tào Chính bỗng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Huyễn Tông vẫn luôn tìm kiếm người có thể chất đặc thù, có lẽ vì trong cơ thể cậu có huyết mạch cuồng hóa”.

 

Dương Thanh nhướng mày, anh đã biết có lẽ huyết mạch cuồng hóa sẽ mang lại nguy hiểm rất lớn cho mình từ lâu, nhưng không ngờ nguy hiểm đến nhanh như thế.

 

Tống Nghị cũng nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, nếu cậu không ngại, sau khi chuyện bên này kết thúc, cậu có thể đến Tống phủ với tôi”.

 

“Thực lực của Tống phủ vượt xa phủ Hoài Thành và Mục phủ, có thể nói là gần với các gia tộc và tông môn Cổ Võ, có Thủ Hộ Minh ở đây, cho dù Huyễn Tông muốn giết cậu thì cũng sẽ không cử cao thủ Thiên Cảnh đi, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh không ra tay, Tống phủ có thể bảo vệ cậu”.

 

“Thiếu thành chủ…”

 

Tào Chính vội nói.

 

Nhưng ông ta còn chưa nói nốt thì đã bị Tống Nghị cắt ngang: “Ông không cần nhiều lời, tôi biết mình đang làm gì”.

 

Đương nhiên Dương Thanh hiểu Tào Chính vừa định nói gì, anh có thể đoán được từ nét mặt lo lắng của Tào Chính.

 

Dương Thanh lắc đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Cảm ơn ý tốt của anh Tống, nhưng bây giờ có quá nhiều người để mắt đến tôi, nếu tôi đi một mình thì càng dễ ẩn nấp”.

 

“Cậu không cần lo sẽ mang lại phiền phức cho Tống phủ, với thiên phú của cậu, nếu đến Tống phủ, chắc chắn sẽ được chú trọng bồi dưỡng”.

 

Dương Thanh vẫn lắc đầu, nói: “Cảm ơn anh Tống!”

 

Tống Nghị không thuyết phục nữa, hắn biết Dương Thanh sẽ không tới Tống phủ.

 

“Rầm!”

 

Đúng lúc này, Hoài Trấn bỗng đấm mạnh vào ngực ông Vương, ông Vương lập tức hộc máu, bay ra xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK