Dương Thanh đã bàn bạc xong với Mã Siêu, trước năm giờ sáng mai nếu không thể cứu được Tiểu Tĩnh An và Phùng Tiểu Uyển thì Mã Siêu chỉ đành thỏa hiệp với Phùng Chí Viễn.
Phùng Giai Di nói với Dương Thanh: "Nhưng mật thất này chỉ có một lối ra vào, nhưng mà bây giờ lại bị cửa hợp kim bịt kín, chúng ta ra ngoài bằng cách nào?"
"Khi chúng ta vào rõ ràng là lóe lên cánh cửa bằng kính nhưng bây giờ khi muốn ra ngoài lại trở thành tấm cửa bằng hợp kim, chứng tỏ tin tức chúng vào mật thất này đã bị tiết lộ".
"Chắc chắn là Phùng Chí Viễn đã cho người nhốt chúng ta trong này, không có lệnh của Phùng Chí Viễn, chúng ta sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi".
Dương Thanh không lên tiếng, đột nhiên nhắm mắt lại, nhất thời luồng không khí lưu động trong toàn bộ mật thất đều nằm trong cảm nhận của anh.
Thấy Dương Thanh không lên tiếng, Phùng Giai Di cũng im lặng, lấy thoại di động ra xem, nhưng không hề có tín hiệu.
Mà trong đầu Dương Thanh lại xuất hiện tình huống bên ngoài trang trại Di Hòa, tuy là đêm khuya nhưng tối nay có trăng, khi Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển tiến vào trang trại Di Hòa, có thể nhìn thấy trang trại Di Hòa tựa lưng vào một ngọn núi lớn hơn nữa còn ở trên đỉnh núi.
Sau khi bước vào cánh cửa bằng kính, họ đi bộ khoảng năm phút, với tốc độ một bước một giây, năm phút tương đương với đi xuống ba trăm bậc thang, mỗi bậc thang khoảng hai mươi cm, như vậy ba trăm bậc thang tương đương với sáu mươi mét.
Mà trang trại Di Hòa lại ở trên đỉnh núi, nói cách khác bọn họ là từ đỉnh núi đi xuống phía dưới sáu mươi mét.
Ngọn núi này không lớn, Dương Thanh ước chừng chỉ khoảng sáu bảy mươi mét, vì vậy sau khi đi vào qua cửa tấm bằng kính, bọn họ đi xuống khoảng sáu mươi mét, vừa vặn ở ngay chân núi.
"Tôi biết rồi!"
Dương Thanh bỗng thốt lên.
Phùng Giai Di vội vàng hỏi: "Anh biết lối ra ở đâu rồi à?"
Dương Thanh lắc đầu: "Mặc dù tôi không biết lối ra ở đâu, nhưng tôi có thể chắc chắn cánh cửa hợp kim này không phải là lối ra duy nhất".
"Phía trước cửa hợp kim không có cảm giác lọt khí, nhưng trong mật thất này rõ ràng có gió lùa, chứng tỏ ngoài cửa hợp kim còn có những chỗ khác có thể ra ngoài được".
"Chúng ta bước vào qua cánh cửa bằng kính và đi xuống khoảng sáu mươi mét, vừa vặn là độ cao của ngọn núi phía sau trang trại Di Hòa. Rất có thể căn mật thất này ở ngay chân núi".
Sau khi nghe Dương Thanh phân tích, hai mắt Phùng Giai Di sáng lên, cô ta nhanh chóng nói: "Anh nói đúng, nơi này chắc chắn còn những lối ra khác, chúng ta tiếp tục tìm!"
Nói xong, Phùng Giai Di lại chạy nhanh xuống bậc thang, sau khi đến mật thất, cô ta nhắm mắt lại và cảm nhận hướng gió.
Chẳng mấy chốc, cô mở mắt ra, trong lòng vui mừng khôn xiết: "Tôi đã tìm được nơi gió lùa!"
Sau đó, cô ta vội vàng đi tới bậc thang cuối cùng tiếp giáp với mật thất rồi đột nhiên giẫm mạnh xuống.
"Ầm!"
Bậc thang cuối cùng trong phút chốc vỡ tan, lộ ra một cái cửa động, trong cửa động có một luồng gió rất mạnh luồn vào mật thất.
"Đây là?"
Dù Phùng Giai Di là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, nhưng lúc này khi thấy cửa động tối đen như mực này cũng không khỏi sợ hãi, vô thức nắm chặt góc áo Dương Thanh.
Dương Thanh hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy khí huyết trong người như muốn sôi trào, gió thổi từ cửa động rất mạnh, đồng thời cũng mang theo hơi thở võ thuật nồng nặc.
"Cô ở đây chờ tôi, tôi xuống dưới xem thử".
Dương Thanh nói xong liền chui thẳng vào cửa động.
Sau khi Dương Thanh tiến vào cửa động, một luồng hơi thở võ thuật dữ dội hơn truyền tới từ trong động.
Cửa hang động cao hơn mật thất bên trên ba mét. Sau khi Dương Thanh mở đèn pin điện thoại di động lập tức cả kinh. Bởi vì trước mắt anh là một bộ xác khô, đang ngồi trên vương tọa, mà luồng hơi thở võ thuật dữ dội này chính là truyền ra từ bộ xác khô này.
Dương Thanh khiếp sợ tột độ. Rốt cuộc bộ xác khô này là cao thủ cập bậc cỡ nào mới có thể sau khi chết rồi mà trong thi thể vẫn còn ẩn chứa luồng khí thế dữ dội như vậy!
Hang động này không lớn lắm, đường kính khoảng sáu mét, xung quanh đều là bức tường đá nhẵn nhụi.
Dương Thanh cau mày: "Chẳng lẽ nơi này cũng không có cửa ra sao? Không thể nào, rõ ràng là có gió lùa mà".
Chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã tìm được nơi có gió lọt vào mật thất. Đó là trên bức tường đá, có một cánh cửa đá hình chữ nhật, gió lùa vào qua khe cửa đá. Dương Thanh cố gắng mở cánh cửa đá, nhưng cánh cửa đá lại chẳng nhúc nhích gì. Với thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh của anh, dù đã dùng toàn bộ sức lực đánh ra một đòn ấy thế mà cũng không thể xuyên thủng được cửa đá kia.
"Nếu nơi này có cửa đá, chứng tỏ cánh cửa đá này có thể mở ra được, chẳng lẽ trong hang động này còn có cơ quan mở cửa đá sao?"
Dương Thanh tự lẩm bẩm, nói xong ánh mắt anh nhìn về bộ xác khô kia.
Hang động lớn như vậy, xung quanh đều là tường đá nhẵn nhụi không giống như có cơ quan. Nơi duy nhất có thể ẩn giấu cơ quan chính là bộ xác khô và vương tọa kia.
Dương Thanh đi tới phía trước bộ xác khô, sau đó cúi người hành lễ, cung kính nói: "Tiền bối, quấy rầy rồi!"
Sau khi nói xong anh mới đi về phía vương tọa tìm kiếm một hồi nhưng vẫn không thể tìm thấy nút mở.
Trên vương tọa cũng không có, lẽ nào nút mở đang ở trên cơ thể bộ xác khô?
Sẽ không có kẻ nào điên rồ đến mức lắp nút công tắc trên cơ thể bộ xác khô đấy chứ?
Nhưng nếu không lắp trên người bộ xác khô thì lắp ở đâu đây?
Sau khi thoáng do dự, Dương Thanh vẫn định tìm cơ quan trên cơ thể xác khô kia.
Tuy nhiên, khi anh vừa đưa tay ra chuẩn bị chạm vào bộ xác kia thì một luồng khí thế dữ dội bùng lên từ trên cơ thể xác khô.
Dương Thanh nhanh chóng né ra sau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc này, lưng của Dương Thanh ướt đẫm mồ hôi lạnh, khoảnh khắc lúc nãy anh có cảm giác mình sắp bị bộ xác khô kia giết chết.
"Rốt cuộc lúc còn sống bộ xác khô này là cao thủ cấp bậc nào? Với cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh hiện giờ của mình thế mà lại cảm thấy sự chấn động dường như đến từ sâu thẳm tâm hồn".
Dương Thanh nghiêm mặt nói.
Không chỉ khí thế võ đạo trên cơ thể xác khô rất mạnh, mà khoảnh khắc trước đó, Dương Thanh còn thực sự bị ảnh hưởng bởi xác khô này. Anh có linh cảm nếu chạm vào xác khô, anh ta sẽ hoàn toàn mất đi bản thân.
Dương Thanh đột nhiên nói: "Mình không thể đợi thêm được nữa. Bằng không, nếu trước năm giờ vẫn không tìm được Tiểu Tĩnh An và Tiểu Uyển thì cơ hội để Mã Siêu rời khỏi Hoàng tộc họ Phùng lại càng mong manh".
Phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh lập tức được vận hành, đột nhiên một luồng khí thế võ thuật mạnh mẽ lan tràn trên người Dương Thanh.
Cùng lúc đó, hai mắt Dương Thanh dần dần đỏ ngầu, huyết mạch cuồng hóa cũng bị anh kích hoạt.
Giờ phút này, khí thế võ thuật trên người anh đã đạt đến đỉnh phong, dù cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong cũng không có tư cách đánh với anh.
Dương Thanh đi thắng tới trước mặt bộ xác khô bằng trạng thái mạnh nhất, lần này anh không có bất kỳ do dự nào chụp lên cánh tay của bộ xác khô,
Đúng lúc này, một luồng hơi thở dữ dội trực tiếp men theo cánh tay của Dương Thanh chạy khắp người anh.