Việc đầu tiên Hoài Lam làm là bố trí nơi ở cho Dương Thanh, sau đó đưa anh đi tham quan phủ Hoài Thành này một vòng, cô ta cười nói: "Anh Thanh, tôi vừa đưa anh đi thăm thú những nơi quan trọng nhất của phủ Hoài Thành rồi, nếu anh còn muốn tới nơi nào thì cứ việc đề xuất, tôi sẽ dẫn anh đi".
Dương Thanh bỗng lên tiếng: "Cô có biết Long Dược không?"
Hoài Lam mỉm cười gật đầu: "Long Dược là người tới ở rể phủ Hoài Thành chúng tôi từ ba mươi năm trước, vợ của ông ta là cô của tôi, tên là Hoài Tinh Vũ, bọn họ có một con gái, theo họ mẹ, tên là Hoài Phượng, cũng được xem như là chị họ của tôi".
Dương Thanh lập tức nhíu chặt mày, trước đó Miêu thành chủ đã suy đoán rằng việc Lưu Ba không giết anh mà chỉ gieo cổ trùng Vô Tâm vào người anh, khả năng cực lớn là vì người của phủ Hoài Thành tạm thời chưa muốn anh chết ngay, chỉ muốn tìm cách dụ anh tới phủ Hoài Thành.
Nay xem ra, người muốn dụ anh tới đây có thể là người có mối quan hệ vô cùng gần gũi với Long Dược, trong phủ Hoài Thành này, kẻ khả nghi nhất chính là hai mẹ con Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng.
Nghĩ tới đây, Dương Thanh lại hỏi: "Ở phủ Hoài Thành này, trừ vợ con ra, Long Dược còn có quan hệ tương đối thân thiết với ai nữa không?"
Hoài Lam lắc đầu: "Có lẽ là vì ông ta tới đây ở rể nên ngoài vợ con ra, ở phủ Hoài Thành không ai để mắt đến ông ta lắm, cho nên không qua lại thân thiết với ai nữa".
Dương Thanh nghe đến đó, lòng cũng thoáng chút đồng cảm, anh nói: "Vậy có nghĩa là, ngay cả thành chủ cũng không coi trọng Long Dược lắm?"
Hoài Lam nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Tôi không dám bàn tán về ông nội sau lưng ông đâu, mong anh hiểu cho".
Dương Thanh lắc đầu: "Không sao, tôi chỉ buột miệng hỏi thôi".
Tuy Hoài Lam chưa cho anh đáp án xác thực nhưng anh cũng có thể đoán được phần nào, ở phủ Hoài Thành này, Long Dược không được lòng người lắm, có lẽ ngay cả Hoài Tinh Vũ cũng chưa chắc đã coi trọng ông ta.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân anh.
Hoài Lam cùng Dương Thanh đứng bên một khe suối nhân tạo, cô ta nhón chút thức ăn cho cá đặt bên thành lan can bằng đá, rải vào lòng suối, lập tức cả đàn cá chép mấy trăm con nhao nhao bơi tới.
Dương Thanh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Hoài Lam, lòng chấn động trước vẻ đẹp ấy.
Anh chỉ đang nhìn Hoài Lam bằng ánh mắt của người thưởng thức cái đẹp, rốt cuộc con người Hoài Lam thế nào, hai bên mới tiếp xúc chưa được bao lâu, anh cũng không rõ lắm.
Hoài Lam chợt mỉm cười nhìn về phía Dương Thanh, hỏi: "Anh Thanh này, anh đang nghĩ gì đấy?"