Thấy thế, Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan vội dẫn người lùi lại hơn trăm mét, cao thủ bình thường không thể chịu nổi khí thế mạnh mẽ từ trận chiến giữa hai cao thủ có thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm trung kỳ.
“Rầm rầm rầm!”
Sau khi Dương Thanh vung kiếm lên, mặt đất liên tục rạn nứt, khí thế khủng khiếp ập tới chỗ Khương Kiếm.
“Hừ!”
Ánh mắt Khương Kiếm trở nên lạnh lùng, một thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo bỗng xuất hiện trong tay ông ta.
“Đi!”
Khương Kiếm bỗng vung kiếm về phía trước, ánh kiếm lao tới đón đỡ khí thế từ kiếm của Dương Thanh.
“Ầm!”
Kiếm quang và khí thế va vào nhau, như bom hạt nhân nổ, tạo thành sóng khí đáng sợ, lan khắp bốn phía.
“Đùng!”
Cánh cửa hùng vĩ đổ xuống đất.
Cây cối xung quanh như bị mưa to gió lớn tạt vào, thi nhau đổ rạp.
Bảy cao thủ Thiên Cảnh sau lưng Khương Kiếm cũng như bị thương nặng, liên tục lùi ra sau, sắc mặt tái mét.
Rõ ràng Dương Thanh và Khương Kiếm mới đánh với nhau một chiêu mà khí thế phóng ra đã có thể khiến họ bị thương rồi.
Khương Kiếm vốn là cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ, còn cảnh giới của Dương Thanh là gì, có lẽ ngay cả anh cũng không biết, nhưng theo người khác thấy, khí thế của anh đang ở mức Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.
Nhưng họ đều nghĩ trong người Dương Thanh có linh hồn Ma Thần đến từ thời viễn cổ, một khi linh hồn Ma Thần thức tỉnh rồi chiến đấu bằng cơ thể Dương Thanh, đòn đánh mạnh nhất của lão ta có thể sánh ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong.
Ở nơi cách đó hơn trăm mét, cao thủ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ đều tròn mắt, ai cũng kinh hãi.
Hai người vẫn chưa thực sự tiếp xúc với nhau, chỉ mới vung kiếm lên mà ánh kiếm và khí thế đã phát ra sức mạnh hủy diệt khi va chạm rồi, nếu đòn đánh này giáng trúng người họ, có lẽ họ đã tan thành mây khói.
Khương Kiếm nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, thản nhiên nói: “Trừ Tề Thiên Hà năm đó ra, cậu là người thứ hai khiến tôi dùng kiếm ngay từ đầu”.
Tuy giọng điệu của ông ta nghe rất bình tĩnh, nhưng Dương Thanh có thể cảm nhận được lửa giận trong lòng ông ta.
Với tư cách là người từng đứng thứ hai Thiên Bảng của Hạ Giới giới Cổ Võ, sau bao năm, ông ta lại phải dùng kiếm khi đánh với một thanh niên thế tục, đây đúng là sự sỉ nhục với ông ta.
Dương Thanh thầm kinh ngạc, khi thấy Khương Kiếm, anh đã cảm nhận được khí thế rất mạnh từ đối phương, không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh đến thế.
Trước đó, ở Vương Sơn, Tề Thiên Hà từng xuất hiện để cứu người nhà họ Tề, ông ta đã đánh với Dương Thanh nhưng còn không đỡ nổi một chiêu.
Nhiều năm trước, Tề Thiên Hà mới là cao thủ số một Thiên Bảng, giờ người từng đứng số hai Thiên Bảng như Khương Kiếm cũng đã vượt xa Tề Thiên Hà.
Phải biết rằng trước đó khi đánh với Tề Thiên Hà, Dương Thanh cũng không lấy Thiên Tử Kiếm ra, còn giờ anh đã dùng Thiên Tử Kiếm, thực lực cũng tăng một cảnh giới nhỏ.
“Dương Thanh, tôi không thể không thừa nhận, thiên phú của cậu mạnh hơn tôi và Tề Thiên Hà năm đó, nếu cậu đến tuổi của tôi, thực lực của cậu có thể giết tôi dễ dàng”.