Đỗ Bá nghiêm nghị nói: “Chỉ cần cháu gia nhập Võ Tông, trong thế hệ trẻ của Võ Tông, thiên phú của cháu sẽ cao nhất, không cần ta chỉ định, cháu vẫn có thể nhận được suất bước vào từ đường Võ Tông”.
“Còn ta chỉ cần giao suất mà ta nắm giữ cho Đỗ Trọng, chỉ định Đỗ Trọng là hai người sẽ có thể cùng bước vào từ đường”.
Đỗ Minh Viễn cũng vội gật đầu, nói: “Cậu Thanh, gia nhập Võ Tông đi!”
Lần này, Dương Thanh cũng không vội từ chối mà nhìn về phía Đỗ Trọng, Đỗ Trọng nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Tôi mong cậu có thể vào từ đường Võ Tông, tuy thiên phú của cậu vô cùng xuất chúng, nhưng nếu đạt được truyền thừa Võ Thần, tốc độ tu luyện của cậu sẽ càng nhanh hơn”.
“Mặt khác, cậu cũng không cần nghĩ cho tôi, tôi lớn tuổi rồi, các khía cạnh đều kém xa thanh niên, cho dù tôi tiến vào từ đường thì cũng chỉ lãng phí cơ hội, kể cả cậu không gia nhập Võ Tông thì vẫn có thể nhận được cơ hội bước vào từ đường Võ Tông từ tôi”.
Đỗ Bá nói thêm: “Ta vẫn chưa nói xong, sở dĩ ta muốn cháu và Đỗ Trọng cùng bước vào từ đường Võ Tông cũng vì một nguyên nhân vô cùng quan trọng, không giấu gì cháu, ta cũng có ý đồ riêng, sau khi bước vào từ đường, cháu sẽ có hy vọng đạt được sức mạnh Võ Thần rất lớn”.
“Cháu cũng thấy rồi đấy, ở Võ Tông có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, những người này đều mạnh hơn sau khi bước vào từ đường, không có ngoại lệ, có người nhận được truyền thừa Võ Thần, cũng có người được thần lực gột rửa, tuy họ không nhận được truyền thừa nhưng vẫn hưởng lợi rất nhiều, tốc độ tu luyện của họ về sau đều nhanh gấp mấy lần”.
“Nếu cháu nhận được truyền thừa Võ Thần, cho dù Đỗ Trọng không có được truyền thừa thì vẫn sẽ được thần lực gột rửa, chuyện này có tác dụng rất lớn với việc tu luyện sau này của nó”.
“Ta đã nói xong rồi, bây giờ cháu cứ nghĩ xem có cùng bước vào từ đường Võ Tông với Đỗ Trọng không đi!”
Đỗ Trọng lập tức nổi giận, căm tức nhìn Đỗ Bá: “Đồ khốn, anh đừng hòng dùng thủ đoạn này với minh chủ, cho dù anh chỉ định tôi bước vào từ đường, tôi cũng không chấp nhận đâu, dù sao tôi cũng sẽ giao suất của mình cho Dương Thanh”.
Ông ta nói rồi lại nhìn về phía Dương Thanh: “Nếu cậu không muốn gia nhập Võ Tông thì không cần gia nhập, tôi sẽ nhường suất của mình cho cậu, cậu đừng nghe anh ta nói quá lên, cho dù tôi được thần lực gột rửa thì cũng không nhận được nhiều lợi ích”.
“Tôi quá già rồi, đối với tôi, được thần lực gột rửa hay không cũng không sao hết”.
Dương Thanh không nói gì, đang đấu tranh tư tưởng.
Tuy anh không muốn gia nhập Võ Tông, nhưng vẫn muốn giúp Đỗ Trọng, nếu anh không đồng ý bước vào từ đường, chắc chắn Đỗ Trọng cũng sẽ không đồng ý.
Đối với Đỗ Trọng, chắc chắn việc nhận được truyền thừa Võ Thần hay được thần lực gột rửa đều sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.
Rốt cuộc anh có nên gia nhập Võ Tông không đây?
“Cậu Thanh, đừng do dự nữa, hãy gia nhập Võ Tông đi! Chúng tôi có thể cam đoan với cậu rằng sẽ không hạn chế tự do của cậu, nếu Võ Tông cần cậu, cậu quay về là được rồi, những lúc khác cũng không cần làm bất cứ chuyện gì cho Võ Tông đâu”.
Đỗ Minh Viễn vội khuyên.
Đỗ Bá cũng gật đầu: “Minh Viễn nói không sai, nếu cháu đồng ý gia nhập Võ Tông thì cũng không cần làm gì khác, đương nhiên, nếu ngày nào đó Võ Tông cần cháu, cháu chỉ cần về giúp Võ Tông vượt qua khó khăn là đủ rồi”.
“Dĩ nhiên nếu cháu không đồng ý giúp Võ Tông, bọn ta cũng không ép, mọi chuyện đều dựa theo ý muốn của cháu”.
Họ đã nói đến mức này, nếu Dương Thanh vẫn từ chối thì hơi quá đáng đúng không?
Nếu chỉ vì truyền thừa Võ Thần, anh sẽ thẳng thừng từ chối ngay, nhưng sau khi gia nhập Võ Tông, anh sẽ có thể bước vào từ đường cùng Đỗ Trọng, Đỗ Trọng cũng đạt được lợi ích.