Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 924: Làm tròn số


“Chết tiệt! Sao mày dám chửi tao? Chết đi!”

Bạch Tuấn Hào nổi giận hét lên: “Đánh nó tàn phế cho tao!”

Hai gã vệ sĩ lập tức lao vọt tới chỗ Mã Siêu.

“Anh Siêu cẩn thận!”

Tần Y hốt hoảng hô lên.

Vừa nãy cô ta đã chứng kiến thực lực của hai gã vệ sĩ kia, lo Mã Siêu sẽ bị thương.

Nhưng cô ta lên tiếng quá muộn.

Bởi vì tốc độ của hai gã vệ sĩ nhà họ Bạch quá nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Mã Siêu, đồng loạt tung nắm đấm.

Đám nhân viên của tập đoàn Nhạn Thanh đang vây xem đều vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn chuyện sắp xảy ra.

Lúc nãy hai gã vệ sĩ kia có thể đánh bại mười mấy bảo vệ của tập đoàn Nhạn Thanh chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.

Mã Siêu có mạnh đến mấy cũng đâu thể đấu lại được vệ sĩ khủng bố như vậy?

“Anh Siêu…”

Tần Y giật mình hét lên, gắt gao nhìn chằm chằm Mã Siêu, không dám chớp mắt sợ anh ta cũng thất bại.

“Bịch!”

“Bịch!”

Ngay sau đó, hai tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Nắm đấm của hai gã vệ sĩ đều đập vào ngực Mã Siêu.

Tần Y khiếp sợ tột độ vì Mã Siêu không bị đánh bay, vẫn đứng sừng sững tại chỗ, không hề động đậy.

Dường như hai nắm đấm kia chỉ là gãi ngứa với anh ta.

Nếu không phải vừa tận mắt chứng kiến thực lực của hai gã vệ sĩ kia, chắc chắn Tần Y sẽ hoài nghi bọn họ chỉ là một lũ ăn hại.

Hai gã vệ sĩ nhà họ Bạch vô cùng kinh sợ. Bọn họ rất tự tin có thể tung hoành ở Yến Đô.

Thế nhưng giờ đây, một gã trai mới hai lăm hai sáu tuổi dám dùng cơ thể cứng rắn đỡ lấy nắm đấm của cả hai bọn họ.

Sao có thể như vậy được?

Cả hai đều thầm kinh hãi.

Chẳng lẽ, gã trai trẻ này luyện Kim Chung Tráo, có sức phòng ngự mạnh mẽ nhưng tốc độ và lực tấn công quá yếu nên vừa nãy mới không phản đòn bọn họ?

Bọn họ vừa mới nghĩ vậy, cảnh tượng trước mắt đã khiến bọn họ phải khiếp sợ.

“Ăn thử một đấm của tao đi!”

Hai người chỉ nghe thấy Mã Siêu nói một câu như vậy, chưa kịp phản ứng lại đã thấy ngực mình như bị nghìn cân đè lên.

Tiếng xương gãy kích thích trái tim họ.

Sau tiếng xương gãy, một cơn đau mãnh liệt từ lồng ngực lan tràn ra khắp cơ thể.

“Bịch!”

“Bịch!”

Hai tiếng va chạm liên tục vang lên. Hai gã vệ sĩ bị đánh bay đâm sầm vào cửa lớn tập đoàn Nhạn Thanh rồi lăn ra nền đá cẩm thạch cứng rắn.

Tần Y thấy vậy, kinh ngạc không nói nên lời.

Đám người còn lại nghe thấy tiếng cửa tập đoàn bị đâm sầm mới dám mở mắt ra.

Khi trông thấy Mã Siêu vẫn đứng tại chỗ, tất cả đều ngơ ngác.

Không phải anh ấy bị đánh bay rồi à?

Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Các nhân viên không dám nhìn chỉ cảm thấy tiếc nuối vô hạn.

Gương mặt kiêu căng của Bạch Tuấn Hào lập tức tái nhợt không còn một giọt máu, ánh mắt khó tin tràn đầy hoảng sợ.

“Sao, sao lại như vậy?”

Bạch Tuấn Hào thì thào. Đây là lần đầu tiên anh ta rời khỏi thành Bạch. Khi còn ở thành Bạch, anh là là người nhà họ Bạch, không ai dám trêu chọc.

Rất nhiều người đều nói trừ Hoàng tộc và Vương tộc, chẳng mấy ai có thể mạnh bằng cao thủ nhà họ Bạch.

Không phải nói là chẳng mấy ai sao?

Anh ta vừa tới Yến Đô, hai gã vệ sĩ mạnh nhất mà anh ta dẫn tới đã bị một thằng ranh tầm tuổi anh ta đấm bay như bóng da.

Cảnh tượng vừa rồi đã khiến anh ta bị bóng ma tâm lý rất lớn.

Bạch Tuấn Hào không biết rằng, đúng là cả Chiêu Châu chẳng mấy ai mạnh được như Mã Siêu.

Chỉ có cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc và Vương tộc mới sánh được.

Nhưng rất không khéo, anh ta vừa tới Yến Đô đã gặp phải cao thủ mạnh như vậy.

“Bây giờ đến lượt mày!”

Mã Siêu nhếch môi cười híp mắt bước tới chỗ anh ta.

Bạch Tuấn Hào mềm nhũn chân, vừa lùi lại vừa run rẩy nói: “Mày, mày đừng tới đây. Tao là dòng chính của Vương tộc họ Bạch đấy. Mày dám động vào tao, nhà họ Bạch sẽ không tha cho mày đâu”.

“Mày bị ngu à?”

Mã Siêu cạn lời: “Tao biết mày là người nhà họ Bạch mà vẫn dám đánh mày. Mày nghĩ tao sẽ sợ gia tộc của mày chắc?”

“Tao không sợ, mày còn lấy nhà họ Bạch ra uy hiếp tao làm gì?”

Trong lúc nói chuyện, Mã Siêu đã tới trước mặt Bạch Tuấn Hào, giơ tay túm lấy cổ áo anh ta nhấc lên.

Bạch Tuấn Hào như một con gà bị Mã Siêu ném xuống đất.

“Y Y, em tính tổn thất đi!”

Mã Siêu giẫm lên ngực anh ta, quay đầu lại nói với Tần Y.

Bấy giờ Tần Y mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Anh Siêu, chỉ cần bọn họ không đến tập đoàn Nhạn Thanh gây sự nữa, chuyện bồi thường coi như xong”.

“Sao có thể như vậy được?”

Mã Siêu phản bác: “Bọn họ đánh nhiều bảo vệ của chúng ta như vậy, còn giẫm nát hai miếng đá cẩm thạch, đâm vỡ cửa tập đoàn Nhạn Thanh, khiến nhiều nhân viên trong tập đoàn bị tổn thương tinh thần. Tất cả đều phải bồi thường chứ?”

Tần Y sửng sốt, Mã Siêu đang bắt chẹt người ta một cách trắng trợn.

“Mày thả tao ra mau!”



Bạch Tuấn Hào bị giẫm dưới chân, nghiến răng nghiến lợi nói.

Anh ta là dòng chính của Vương tộc, trước giờ chưa từng bị đánh chứ đừng nói là giẫm đạp dưới chân.

“Còn dám nói nhảm hả? Bồi thường gấp đôi!”

Mã Siêu lạnh giọng nói.

“Chết tiệt, tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Bạch Tuấn Hạo giận dữ hét, muốn thoát ra nhưng không thể.

“Lại gấp đôi tiếp!”

Mã Siêu cười híp mắt nói, dường như không hề sợ hãi lời đe dọa của Bạch Tuấn Hào.

“Mày dám…”

“Gấp đôi tiếp!”

Lần này, Bạch Tuấn Hào chưa kịp nói hết câu đã bị Mã Siêu chen ngang.

“Mày…”

“Tiếp tục gấp đôi!”

“Bây giờ tiền bồi thường là bao nhiêu rồi?”

Mã Siêu bỗng nghiêm túc hỏi Tần Y.

Tần Y vẫn chưa kịp phản ứng lại. Thư ký vừa bị Bạch Tuấn Hào tát thốt lên: “Mười sáu lần!”

“Ít thế thôi à?”

Mã Siêu nhíu mày: “Theo quy tắc làm tròn, tính là hai mươi lần đi!”

Đám nhân viên vây xem xung quanh đều trợn tròn mắt. Còn có thể chơi như vậy sao?

Bạch Tuấn Hào cũng tỉnh ngộ. Anh ta bỗng hiểu tại sao lúc mới tới Mã Siêu đã mắng anh ta là thứ phá nhà, còn nói anh ta thừa tiền không có chỗ tiêu.

Thì ra là như vậy!

Bạch Tuấn Hào đang định mắng chửi tiếp lập tức bị dọa im bặt.

“Anh Siêu, tính xong tổn thất rồi. Đá cẩm thạch và cửa lớn bị hỏng hết 500 nghìn!”

Thư ký lại lên tiếng: “Nhưng vẫn chưa tính được tiền thuốc men cho bảo vệ bị bọn họ đánh bị thương và tổn thất tinh thần của nhân viên”.

Mã Siêu gật đầu nói: “Tiền thuốc men cứ tính một triệu một người là được. Mười hai bảo vệ bị đánh thì là mười hai triệu”.

“Còn phí tổn thất tinh thần của nhân viên, tôi thấy ở đây có chừng bốn, năm mươi người phải không? Thế thì lại làm tròn tiếp, tính là một trăm người, mỗi người phải được bồi thường một trăm nghìn, tổng là mười triệu”.

“Tổng cộng toàn bộ là bao nhiêu?”

Mã Siêu hỏi thư ký.

Thư ký vội vàng đáp: “Tổng cộng là 22 triệu 500 nghìn!”

“Còn dám nói nhảm hả? Bồi thường gấp đôi!”

Mã Siêu lạnh giọng nói.

“Chết tiệt, tao sẽ không tha cho mày đâu!”

Bạch Tuấn Hạo giận dữ hét, muốn thoát ra nhưng không thể.

“Lại gấp đôi tiếp!”

Mã Siêu cười híp mắt nói, dường như không hề sợ hãi lời đe dọa của Bạch Tuấn Hào.

“Mày dám…”

“Gấp đôi tiếp!”

Lần này, Bạch Tuấn Hào chưa kịp nói hết câu đã bị Mã Siêu chen ngang.

“Mày…”

“Tiếp tục gấp đôi!”

“Bây giờ tiền bồi thường là bao nhiêu rồi?”

Mã Siêu bỗng nghiêm túc hỏi Tần Y.

Tần Y vẫn chưa kịp phản ứng lại. Thư ký vừa bị Bạch Tuấn Hào tát thốt lên: “Mười sáu lần!”

“Ít thế thôi à?”

Mã Siêu nhíu mày: “Theo quy tắc làm tròn, tính là hai mươi lần đi!”

Đám nhân viên vây xem xung quanh đều trợn tròn mắt. Còn có thể chơi như vậy sao?

Bạch Tuấn Hào cũng tỉnh ngộ. Anh ta bỗng hiểu tại sao lúc mới tới Mã Siêu đã mắng anh ta là thứ phá nhà, còn nói anh ta thừa tiền không có chỗ tiêu.

Thì ra là như vậy!

Bạch Tuấn Hào đang định mắng chửi tiếp lập tức bị dọa im bặt.

“Anh Siêu, tính xong tổn thất rồi. Đá cẩm thạch và cửa lớn bị hỏng hết 500 nghìn!”

Thư ký lại lên tiếng: “Nhưng vẫn chưa tính được tiền thuốc men cho bảo vệ bị bọn họ đánh bị thương và tổn thất tinh thần của nhân viên”.

Mã Siêu gật đầu nói: “Tiền thuốc men cứ tính một triệu một người là được. Mười hai bảo vệ bị đánh thì là mười hai triệu”.

“Còn phí tổn thất tinh thần của nhân viên, tôi thấy ở đây có chừng bốn, năm mươi người phải không? Thế thì lại làm tròn tiếp, tính là một trăm người, mỗi người phải được bồi thường một trăm nghìn, tổng là mười triệu”.

“Tổng cộng toàn bộ là bao nhiêu?”

Mã Siêu hỏi thư ký.

Thư ký vội vàng đáp: “Tổng cộng là 22 triệu 500 nghìn!”

“Nhân lên hai mươi lần là bao nhiêu?”

“445 triệu!”

“Được, tiếp tục làm tròn lên một tỷ đi!”

Nghe thấy thế, Bạch Tuấn Hào trố mắt ra nhìn. Đây chính là ăn cướp trắng trợn!

“Ranh con, mày nghe thấy chưa? Trong vòng năm phút nếu mày không bồi thường đủ một tỷ, tao sẽ tăng gấp đôi tiếp”.

Mã Siêu giẫm lên ngực Bạch Tuấn Hào, ngạo nghễ nhìn xuống anh ta.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK