Vừa nghĩ tới việc trên người Từ Hoa có ngọc quý có thể giúp Mã Siêu khôi phục ý thức, Dương Thanh hơi không chờ nổi nữa, khí thế mạnh mẽ lan ra từ phía anh, bao phủ lấy Từ Hoa.
Dương Thanh lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, giao Dạ Hoa Châu ra đây, bằng không, chết! “
Từ Hoa đã bị thương nặng, có lẽ bây giờ còn không giữ nổi thực lực Siêu Phàm Cảnh.
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Dương Thanh, ông ta cảm thấy vô cùng uất ức, ông ta là đại đồ đệ của Dược Vương, cốc chủ tương lai của Dược Vương Cốc, vậy mà lại bị một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi đe dọa.
Nhưng ông ta cũng hiểu, nếu không giao Dạ Hoa Châu ra, chắc chắn đối phương sẽ giết ông ta.
Dương Thanh chợt nói: “Đến giờ rồi đấy, ông nghĩ kỹ chưa?”
Từ Hoa cắn răng: “Tôi có thể đưa Dạ Hoa Châu cho cậu, nhưng tôi không tin cậu sẽ cho tôi con đường sống”.
Dương Thanh nhíu mày: “Ông nghĩ bây giờ ông còn lựa chọn khác à?”
Hoài Lam cũng nói: “Từ Hoa, chắc ông cũng biết cách làm người của tôi, tôi ở Hoài Thành bao nhiêu năm, luôn luôn giữ lời, tôi có thể bảo đảm với ông, chỉ cần ông giao Dạ Hoa Châu ra, anh Thanh sẽ cho ông con đường sống”.
Từ Hoa lập tức im lặng, trên mặt tràn ngập vẻ đấu tranh.
Đúng là Dạ Hoa Châu rất quan trọng với ông ta, ông ta có tốc độ tu luyện nhanh như thế cũng nhờ nó.
Dược Vương từng nói, thể chất của ông ta rất đặc biệt, là thiên tài tu luyện, nhưng chính vì sự đặc biệt này nên phải dùng Dạ Hoa Châu để nuôi dưỡng lực tinh thần cho ông ta, bằng không tu vi của ông ta càng cao thì càng gần với cái chết.
Chỉ cần cho ông ta cơ hội sống sót, một ngày nào đó, ông ta sẽ tìm Dương Thanh để trả mối thù này!
Ông ta nhìn sang chiến trường bên kia, hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong cũng không chiếm được lợi lộc gì, còn bị lão Cửu áp đảo, hai cao thủ của Dược Vương Cốc đều bị thương nặng, bị lão Cửu giết chỉ là vấn đề thời gian.
Từ Hoa cắn răng: “Được, tôi sẽ đưa nó cho cậu!”
Ông ta nói rồi tháo cái túi thơm bên hông xuống, ném cho Dương Thanh.
Dương Thanh đón lấy túi thơm, quả nhiên bên trong có một viên ngọc đang phát ra sóng lực tinh thần mãnh liệt.
Sau khi Từ Hoa giao Dạ Hoa Châu ra, hơi thở của ông ta lập tức yếu hẳn đi, như thể đang cận kề cái chết.
Từ Hoa nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ căm thù: “Bây giờ có thể tha cho tôi rồi chứ?”