“Bùm!”
Thiếu nữ đi cùng giơ tay tung ra một chưởng, đánh vào người Dương Thanh.
Mặc dù Dương Thanh đã dùng hết sức lực để ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh văng ra ngoài, ngay cả Mạc Thanh Trúc được anh dùng cơ thể chắn cho cũng cùng nhau bay ra ngoài, hai người nặng nề ngã xuống đất.
Dương Thanh đã sớm đoán trước được sức mạnh của Tuyết Nữ và cô gái đi cùng này rất mạnh mẽ, Mạc Thanh Trúc căn bản không có khả năng chống đỡ được.
Nhưng anh không thể ngờ được, chỉ là người đi theo bên cạnh Tuyết Nữ mà đã có thực lực đáng sợ đến thế.
Điều khiến anh khó hiểu là mặc dù đối phương đã phóng ra khí tức đáng sợ, nhưng vẫn không thể biết được cảnh giới thực lực của họ đến mức nào.
Dương Thanh vô cùng tức giận, nhưng cảm nhận được sức mạnh của đối phương, cũng biết mình không phải đối thủ của Tuyết Nữ, sau khi anh đứng dậy cũng không phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn Tuyết Nữ: “Mục đích của cô khi tới đây là gì? Nếu không có chuyện gì thì trả vợ tôi lại cho tôi”.
Tuyết Nữ không thèm cho Dương Thanh một chút mặt mũi nào, trực tiếp trả lời: “Tôi tới đưa chị ta đi!”
Nói xong, cô ta xoay người định rời đi.
Dương Thanh nhanh chóng lao tới, phóng ra chặn đường Tuyết Nữ, rút Thiên Tử kiếm ra, uy hiếp: “Cô không còn là em gái của Tần Thanh Tâm nữa, cô không có tư cách bắt cô ấy đi, nếu không, tôi có liều mạng cũng sẽ giết cô!”
Tuyết Nữ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào anh mà đòi giết tôi?”
Rõ ràng là cô ta không hề coi trọng Dương Thanh.
Tuy nhiên, cô ta cũng không có hành động, mà chỉ lạnh lùng giải thích: “Nói thật với anh, sở dĩ tôi mang Tần Thanh Tâm đi là để bảo vệ chị ta, bởi vì với chút thực lực của anh thì căn bản không đáng nhắc đến trong giới cổ võ này, anh có quá nhiều kẻ thù, nhưng thực lực lại quá yếu, Tần Thanh Tâm đi theo anh cũng chỉ có đường chết!”
Nghe được những lời này, Dương Thanh lập tức sửng sốt, không ngờ lý do mà Tuyết Nữ muốn mang Tần Thanh Tâm đi lại là vì điều này.
Nhưng đối với Tuyết Nữ của hiện tại, Dương Thanh đã không còn chút cảm giác tin tưởng nào với cô ta nữa, ai biết được có phải Tuyết Nữ có mục đích nào khác với Tần Thanh Tâm hay không: “Tại sao tôi phải tin lời của cô?”
Tuyết Nữ lập tức cười lạnh: “Cho dù anh không tin cũng có ích gì? Anh cho rằng chỉ dựa vào một lũ vô dụng như các anh, có thể ngăn cản được tôi sao?”
Nghe vậy, Ngô Hùng Bá và Mạc Thanh Tu lập tức đỏ mặt, nếu người khác nói chuyện với họ như vậy thì họ đã bẻ gãy cổ đối phương từ lâu rồi, nhưng đối mặt với Tuyết Nữ trước mặt, họ thậm chí không dám nói một lời, ngoại trừ việc nén giận thì không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì bọn họ biết rất rõ, chỉ cần ra tay, kết quả cuối cùng sẽ bị Tuyết Nữ bẻ gãy cổ.
Dương Thanh cũng biết rõ sự thật này, dù sao thì ngay cả người phụ nữ đi theo bên cạnh Tuyết Nữ, cũng đã có thực lực tương đương với anh, mà thực lực của Tuyết Nữ càng cao thâm khó dò, muốn cướp lại Tần Thanh Tâm từ tay cô ta, rõ ràng là không thực tế.
Thấy Dương Thanh lo lắng, Tuyết Nữ giải thích: “Yên tâm đi, nếu tôi muốn hại chị ta thì đã làm từ lâu rồi, chờ đến khi anh tìm được Tiêu Tiêu, tôi sẽ để gia đình anh đoàn tụ!”
Sau khi nói xong, Tuyết Nữ trực tiếp rời đi, Dương Thanh vốn là muốn ngăn cản cô ta, nhưng khi Tuyết Nữ quay người lại, cô ta vung tay lên, một quả cầu linh khí hóa thành mây mù, che khuất tầm mắt của mọi người.
Khi mây mù tan đi, bóng dáng của Tuyết Nữ đã biến mất, như thể cô ta chưa từng xuất hiện trước đây.
Dương Thanh nhìn về phía hai cái bóng trắng ngày càng nhỏ trên không trung ở phía xa, trong lòng vô cùng chấn động.
Lúc này, trong đầu anh đột nhiên vang lên giọng nói của Tuyết Nữ: “Tiêu Tiêu không còn ở thành Bạch Hổ nữa!”