Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dương Thanh nghiêm túc nói rồi hỏi: “Em cũng quên cả những người này rồi à?”  

 

“Đúng rồi, lúc trước em còn nói, em không cần anh làm anh rể, mà muốn anh làm anh trai em, có thể ở bên em mãi, chẳng lẽ em đã quên hết những chuyện này rồi à?”  

 

Tần Y càng nhíu chặt mày hơn, trong đầu cô ta bỗng xuất hiện những bóng dáng mờ nhạt, tuy không thấy rõ mặt họ, nhưng cô ta có cảm giác hết sức mãnh liệt rằng đó đều là người thân của cô ta.  

 

Cô ta cố gắng muốn nhìn rõ mặt họ, nhưng không sao thấy rõ nổi.  

 

“Á…”  

 

Tần Y bỗng hét lớn, ôm đầu, trên mặt tràn ngập vẻ đau đớn, cơn đau dữ dội khiến người cô ta đầm đìa mồ hôi.  

 

Dương Thanh lập tức biến sắc, vội hỏi: “Y à, em sao thế? Đừng làm anh sợ!”  

 

Cho dù anh gọi thế nào, Tần Y vẫn không có phản ứng gì, cứ ôm đầu rồi đau đớn gào thét.  

 

Đúng lúc này, đạo sĩ áo vải cũng đã hồi phục mấy phần, lão ta đứng dậy, nhìn về phía Tần Y đang đau đớn ôm đầu, bỗng cười lạnh, nói: “Cô chính là thánh nữ của Thánh Cung, chủ Thánh Cung tương lai, đừng nghe cậu ta nói bậy”.  

 

“Chỉ cần cô giết cậu ta, cơn đau này sẽ biến mất, thánh nữ, mau giết cậu ta đi!”  

 

Nghe thấy đạo sĩ áo vải nói thế, Dương Thanh nhíu mày, trên mặt tràn ngập sát khí mãnh liệt, tên khốn này đúng là quá ghê tởm.  

 

Tuy anh cũng không muốn Tần Y chịu đau, nhưng anh biết đạo sĩ áo vải cố tình nói thế để Tần Y từ bỏ việc nhớ lại, chỉ như thế thì Tần Y mới bị Thánh Cung điều khiển tiếp.  

 

Tuy Dương Thanh không biết Tần Y đã gặp chuyện gì, nhưng anh có thể khẳng định, chắc chắn Tần Y đã bị Thánh Cung kiểm soát, Thánh Cung đã làm gì Tần Y nên Tần Y mới quên hết mọi chuyện, đồng thời có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.  

 

Nhưng Dương Thanh vẫn không hiểu nổi, sao Thánh Cung có thể khiến Tần Y nghĩ rằng cô ta đã sống ở Thánh Cung từ nhỏ chứ?  

 

Tuy anh thấy khó hiểu nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những chuyện đấy, Dương Thanh vội nói: “Y à, em đừng nghe ông ta, ông ta lo em nhớ lại nên cố tình nói thế đấy”.  

 

“Chắc chắn Thánh Cung đã làm gì em nên em mới quên hết, bằng không, sao em lại đau đớn như thế khi định nhớ lại?”  

 

“Y à, chỉ cần em cố chịu, chắc chắn sẽ khôi phục ký ức!”  

 

Dương Thanh nói lớn.  

 

Đạo sĩ áo vải cười lạnh, khinh thường nói: “Không biết tự lượng sức mình! Nếu Thánh Cung đã có cách để khiến cô ta quên hết mọi thứ, cậu nghĩ cho dù bây giờ cô ta nhớ lại thì sao?”  

 

“Thánh Cung có thể cho cô ta tất cả, cũng có thể lấy lại tất cả, bao gồm cả tính mạng của cô ta!”  

 

Dương Thanh tức giận nói: “Ông chán sống rồi!”  

 

Đạo sĩ áo vải lạnh lùng nói: “Chỉ với cậu bây giờ, có thể giết nổi tôi chắc?”  

 

Dương Thanh lập tức im lặng, sau khi anh đánh với đạo sĩ áo vải, cả hai đều bị thương nặng, cho dù giao chiến tiếp thì cũng không ai giết được ai, chỉ có thể chết chung mà thôi.  

 

Lúc này, Tần Y vẫn đang phải chịu đau đớn, Dương Thanh hết sức lo lắng, siết chặt nắm tay, thầm thề, chắc chắn phải trả lại gấp trăm nghìn lần những gì mà Tần Y phải chịu cho Thánh Cung.  



Dương Thanh thầm cầu nguyện: “Y, em phải cố chịu nhé!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK