Chuyện kiếm khách Ảnh Tử quay về với tình trạng bị thương nặng đã dấy lên sóng to gió lớn ở Mục phủ.
Sau khi thấy dáng vẻ bị thương nặng của kiếm khách Ảnh Tử, rốt cuộc Mục Xung đang định chờ kiếm khách Ảnh Tử quay về để ra tay với cao thủ Tống Thành cũng nhận thức được nguy cơ.
Dương Thanh cũng tới gặp kiếm khách Ảnh Tử, còn dẫn Phùng Tiểu Uyển đến, bây giờ, có lẽ chỉ mình Phùng Tiểu Uyển có thể chữa khỏi cho kiếm khách Ảnh Tử.
Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng cấp cứu cho kiếm khách Ảnh Tử, trên mặt người của Mục phủ tràn ngập vẻ lo lắng.
“Cậu Mục, bây giờ thành chủ đang mất tích, kiếm khách Ảnh Tử bị thương nặng, tình trạng hết sức nguy kịch, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng chết, Mục phủ nên làm gì đây?”
Một cao thủ của Mục phủ nhìn về phía Mục Xung, bối rối nói.
Mục phủ có địa vị như ngày hôm nay, hoàn toàn là do Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử đã trấn áp những thế lực nhòm ngó Mục phủ, nên mới khiến Mục phủ trở thành phủ thành chủ của Thiện Thành.
Bây giờ Mục thành chủ đã mất tích, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng gặp chuyện, trong số cao thủ còn lại của Mục phủ, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ mà thôi, không thể bảo vệ Mục phủ.
Mục Xung siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Kiếm khách Ảnh Tử không thể chết được, chúng ta phải nghĩ cách chữa khỏi cho ông ấy”.
Ông Tề khuyên: “Cậu Mục, chi bằng chúng ta chung sống hòa bình với Dương Thanh đi, không cần đuổi cậu ta khỏi Mục phủ, bây giờ chỉ mình cậu ta mới có thể bảo vệ Mục phủ”.
“Cậu Mục, ông Tề nói đúng đấy, bây giờ là lúc Mục phủ nguy hiểm nhất, chúng ta phải nghĩ cách giữ Dương Thanh lại Mục phủ, bằng không Mục phủ rất khó giữ được địa vị phủ thành chủ”.
“Tuy Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, nhưng sức chiến đấu thực sự đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi, Mục phủ cần cậu ta, không thể đuổi cậu ta khỏi Mục phủ!”
...
Trong lúc nhất thời, đám quyền quý của Mục phủ bên cạnh Mục Xung đều thi nhau khuyên.
Khi Mục phủ gặp nguy, họ đều đã thấy hành động của Dương Thanh, với thực lực và thiên phú nghịch thiên của anh, nếu anh ở lại Mục phủ thì chỉ mang lại lợi ích to lớn.
Phải biết rằng sư phụ của Dương Thanh có thể giết cả cao thủ Thiên Cảnh.
Mục Xung siết chặt nắm tay, trong mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
“Im hết cho tôi!”
Ông ta bỗng quát lớn, lạnh lùng nhìn quanh, nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng lẽ các người quên việc ai đã mang nguy cơ đến cho Mục phủ chúng ta à?”
“Nếu không do Dương Thanh, Mục phủ sẽ bị tổn thất nặng nề như thế chắc? Bây giờ các người lại muốn giữ tên khốn đã mang họa đến ở lại Mục phủ, sau khi giữ cậu ta lại, có phải các người sẽ đề cử cậu ta làm chủ Mục phủ luôn không?”
Lúc này Mục Xung vô cùng kích động, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ.
Nghe thấy ông ta nói thế, cao thủ của Mục phủ đều im lặng, trong mắt rất nhiều người có vẻ thất vọng.
Trong mắt không ít người cũng lóe lên vẻ nham hiểm.
“Thiếu thành chủ nói không sai, nếu không do Dương Thanh, Mục phủ sẽ không phải chịu nguy cơ như bây giờ, chúng ta không thể giữ một tên khốn đã hại Mục phủ như thế ở lại”.
Lúc này, một người trung niên vạm vỡ bên cạnh Mục Xung hùng hồn nói: “Bây giờ Dương Thanh vẫn ở lại Mục phủ, rõ ràng cậu ta cảm thấy không ai làm gì được cậu ta, nên định nhân cơ hội này nắm giữ Mục phủ”.
“Mọi người đều là người của Mục phủ, từ khi cậu ta đến Mục phủ, Mục phủ đã chết bao nhiêu người, chẳng lẽ các người không rõ ư? Trong số những người đã chết của Mục phủ, có rất nhiều người là người thân của các người đấy!”