Chương 933: Bị bắt đi rồi
Giờ phút này, toàn thân ông Đỗ đột nhiên cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, lão ta thấy sống lưng lạnh toát.
Lão ta cảm nhận được khí thế hùng mạnh từ trên người Dương Thanh.
Dường như trước mặt anh, lão ta chỉ là sâu kiến có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào, hít thở cũng khó nhọc.
“Cậu Thanh nói đùa rồi. Với thực lực của cậu muốn giết Tiết Nguyên Bá dễ như trở bàn tay. Cậu đã nói cậu không giết, chắc chắn là thật”.
Ông Đỗ cố chịu đựng áp lực Dương Thanh gây ra, cười đáp.
Bấy giờ Dương Thanh mới chịu thu lại khí thế của mình, lạnh nhạt nhìn ông Đỗ: “Về chuyển lời cho Tiết Vương, tôi vô tình bị cuốn vào cuộc chiến ở Yến Đô. Nhưng nếu nhà họ Tiết muốn khiêu khích tôi, đừng trách tôi không khách sáo!”
“Ầm!”
Dứt lời, Dương Thanh quay người rời đi.
Nhưng ngay khi anh bước ra bước đầu tiên, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển. Khối xi măng bị anh giẫm lên lập tức rạn nứt.
Đến khi Dương Thanh lái xe rời đi, ông Đỗ mới thấy dễ thở hơn một chút.
Lão ta bước tới xem nơi Dương Thanh vừa giẫm lên, hoảng sợ phát hiện có một dấu chân rất rõ.
Lấy dấu chân làm trung tâm, mặt đất xung quanh đều nứt ra.
Chỉ duy nhất dấu chân kia bị chia thành tám khối y hệt nhau.
“Thần Cảnh!”
Ông Đỗ hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Tùy tiện giẫm một cái có thể in dấu chân xuống nền đất xi măng, lão ta cũng làm được. Nhưng giẫm ra tám miếng y hệt nhau, lão ta làm không nổi.
Chỉ cao thủ Thần cảnh mới có được lực khống thế hoàn mỹ như vậy.
Trong giới võ thuật chia thực lực thành ba đẳng cấp Nhân Cảnh, Vương Cảnh và Thần Cảnh. Trong Nhân Cảnh lại chia làm Minh Kình, Ám Kình và Hóa Kình.
Người luyện võ bình thường chỉ biết tới Nhân Cảnh, tức là Minh Kình, Ám Kình và Hóa Kình, mỗi Kình lại chia nhỏ ra thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và đỉnh phong.
Trong các gia tộc có đẳng cấp như tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, cao thủ Hóa Kình đỉnh phong chính là người mạnh nhất.
Trên Nhân Cảnh chính là Vương Cảnh.
Cao thủ Vương Cảnh vô cùng ít ỏi, chỉ có Hoàng tộc và Vương tộc nắm giữ cả một châu vực lớn mới có được.
Người đứng đầu của bốn Hoàng tộc và năm Vương tộc ở Chiêu Châu đều là cao thủ Vương Cảnh.
Về phần cao thủ Thần Cảnh chỉ có ở gia tộc Cổ Võ trong truyền thuyết, dù có cũng sẽ không có quá nhiều.
Ông Đỗ chính là cao thủ Vương Cảnh. Ở trước mặt Dương Thanh, lão ta không hề có sức phản kháng, chứng tỏ thực lực của Dương Thanh là Thần Cảnh.
Nghĩ tới người trẻ tuổi như vậy đã có thực lực Thần Cảnh, ông Đỗ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy.
Toàn bộ người có thực lực Thần Cảnh đều là cao thủ đỉnh cao thế giới.
Dù là Hoàng tộc và Vương tộc cũng không dám tùy tiện trêu chọc một cao thủ Thần Cảnh.
“Vương của Yến Đô?”
Một lúc lâu sau, ông Đỗ bỗng cười nhạo một tiếng: “Trong mắt cao thủ Thần Cảnh, Vương của Yến Đô là cái thá gì?”
Dứt lời, lão ta lập tức gọi điện thoại.
“Tiết Vương, ông vẫn nên cho toàn bộ người nhà họ Tiết rời khỏi Yến Đô đi”.
Ông Đỗ dứt khoát thuyết phục Tiết Vương cho người rút lui khỏi Yến Đô.
“Cái gì? Rời khỏi Yến Đô? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ông Đỗ?”
Tiết Vương giật mình kinh hãi.
Ông Đỗ trầm giọng nói: “Tôi đã thử Dương Thanh”.
“Thế nào? Nguyên Bá bị cậu ta giết hả?”
Tiết Vương vội vàng hỏi.
“Cậu ta nói không phải”.
Ông Đỗ đáp lại, dừng một lúc lại nói tiếp: “Cậu ta là cao thủ Thần Cảnh!”
“Cái gì?”
Tiết Vương sợ ngây người.
Thần Cảnh là cảnh giới mà tất chủ của Hoàng tộc và Vương tộc đều hướng tới.
Nhưng một trăm năm nay, cả Hoàng tộc và Vương tộc đều chưa từng xuất hiện cao thủ Thần Cảnh nào.
Bây giờ ông Đỗ lại nói ở Yến Đô có cao thủ Thần Cảnh. Có thể thấy Tiết Vương khiếp sợ tới mức nào.
“Ông nói thằng nhóc chưa đầy ba mươi tuổi tôi bảo ông đi thăm dò kia là cao thủ Thần Cảnh sao?”
Tiết Vương lại hỏi, giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
“Tôi không có chút sức phản kháng nào khi đánh với cậu ta!”
Ông Đỗ trầm giọng nói: “Cậu ta còn bảo tôi chuyển lời cho ông, cậu ta vô tình bị cuốn vào cuộc chiến ở Yến Đô. Nhưng nếu nhà họ Tiết muốn khiêu khích cậu ta thì đừng trách cậu ta không khách sáo”.
Câu trả lời này đã rất rõ ràng rồi.
Tiết Vương im lặng suốt một phút mới lên tiếng: “Ông về đi!”
Cùng lúc đó, Dương Thanh đã rời khỏi quán mỳ.
Anh cố tình thể hiện thực lực trước mặt ông Đỗ chính là để dọa nạt Tiết Vương.
Nếu không hôm nay là ông Đỗ, ngày mai sẽ còn có ông Mã, ông Vương.
Sáng hôm sau, Dương Thanh đúng giờ đi vào tập đoàn Nhạn Thanh.
Chẳng mấy chốc, Tiền Bưu cũng tới.
“Cậu Thanh, tôi đã làm xong chuyện cậu giao. Chắc chắn đám cưới ngày mai của Mã Siêu sẽ khiến cả Yến Đô phải chấn động”.
Tiền Bưu báo cáo.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Khoảng thời gian này ông vất vả nhiều rồi!”
“Cậu Thanh đừng khách sáo!”
Tiền Bưu hiếm khi nở nụ cười, lập tức đưa cho Dương Thanh một bức thư: “Đây là người cậu bảo tôi tìm. Cậu xem ảnh chụp đi”.
Năm đó bị lạc mất em gái vẫn luôn là tiếc nuối trong lòng Mã Siêu.
Từ khi rời khỏi biên giới phía Bắc, Mã Siêu vẫn luôn tìm kiếm em gái, Dương Thanh cũng cho người đi tìm. May thay đã kịp tìm thấy em gái của Mã Siêu trước đám cưới của anh ta.
Đây cũng là món quà đặc biệt nhất của Dương Thanh tặng Mã Siêu.
Anh rất chờ mong đến ngày mai khi Mã Siêu gặp được em gái sẽ kích động tới mức nào.
Anh mở bức thư lấy mấy bức ảnh ra xem.
“Đây là ảnh chụp từng giai đoạn của em gái Mã Siêu, bức cuối cùng là trang phục làm việc gần nhất của cô ấy”.
Tiền Bưu lên tiếng giải thích.
Dương Thanh càng xem càng thấy quen mắt, đến bức ảnh cuối cùng, anh giật mình hỏi: “Ông nói cô gái này chính là em gái của Mã Siêu sao?”
Dương Thanh kích động cầm ảnh chụp hỏi Tiền Bưu.
Tiền Bưu không biết tại sao Dương Thanh lại kích động như vậy, gật đầu đáp: “Chắc chắn là đúng. Tôi đã trộm tóc của Mã Siêu làm giám định ADN với cô ấy”.
Nói xong, ông ta vội vàng lấy ra một bản báo cáo giám định ADN.
Dương Thanh tức tốc cầm lên xem, khi thấy đoạn văn cuối cùng trên bản báo cáo, cả người đều hưng phấn.
Bởi vì trên báo cáo viết: “Trung tâm giám định của chúng tôi xác nhận, anh Mã Siêu và cô Mễ Tuyết có quan hệ anh em ruột”.
“Ha ha, tốt tốt tốt!”
Dương Thanh lập tức cười phá lên.
Tiền Bưu rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Dương Thanh vui vẻ như vậy.
Dương Thanh vui sướng không chỉ vì tìm được em gái ruột của Mã Siêu, mà còn vì anh biết cô gái này rất tốt bụng, hiểu chuyện.
Hôm qua anh và Tần Y tới phòng sales của thành Mộng Hoan mua nhà cưới cho Mã Siêu, người tiếp đón họ chính là Mễ Tuyết, em gái của Mã Siêu.
“Tuy cô gái này là em gái của Mã Siêu nhưng tôi từng tiếp xúc với cô ấy. Cô ấy rất ghét chuyện tìm người thân này”.
Tiền Bưu đột nhiên nói.
“Đợi lát nữa tôi đi nói chuyện với cô ấy. Ngày mai là đám cưới của Mã Siêu, nếu không có cô em gái này, đám cưới sẽ không được hoàn hảo”.
Dương Thanh lập tức đáp.
Anh đang định xuất phát, chuông điện thoại gấp gáp reo lên.
Anh cầm lên xem thử, người gọi là Mã Siêu.
“Anh Thanh, Quan Duyệt bị người khác bắt đưa ra khỏi bệnh viện rồi!”
Mã Siêu nói.
----------------------------