Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 804: Giành lại trang viên

Tiết Nguyên Bá thật sự hoảng sợ. Nếu Phệ Tâm Hoàn Dương Thanh đút cho ông ta là thật thì sau này cách ba tháng ông ta sẽ phải tìm Dương Thanh lấy thuốc giải, chẳng phải có nghĩa anh nói gì ông ta phải nghe theo sao?

Dương Thanh không thèm trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ lạnh lùng nói: “Ông không còn giá trị ở Yến Đô nữa, cút đi được rồi đấy!”

Chủ của các gia tộc đều âm thầm kinh hãi. Xem ra Dương Thanh thật sự có thể khống chế Tiết Nguyên Bá.

Nghĩa là sau này người thừa kế của một Vương tộc sẽ phải nghe lời Dương Thanh răm rắp sao?

Không ít người đều thấy kinh hoàng.

Có lẽ thế lực Dương Thanh đang nắm giữ đã có thể sánh với Vương tộc.

Tiết Nguyên Bá rất giận dữ, bị Dương Thanh ép uống Phệ Tâm Hoàn, còn bị nói không còn giá trị trước mặt mọi người, đuổi ông ta cút.

Đây là sự sỉ nhục lớn nhất với ông ta.

“Được! Tôi đi!”

Lúc này Tiết Nguyên Bá chỉ có thể chịu đựng, cắn răng rời đi.

“Cậu Thanh, cậu thật sự cho ông ta ăn Phệ Tâm Hoàn gì đó sao?”

Đợi Tiết Nguyên Bá rời đi, Diệp Hoa dè dặt hỏi.

Dương Thanh híp mắt đáp: “Các người nghĩ là thật thì là thật, không tin thì không phải”.

Nghe vậy, Diệp Hoa không khỏi rùng mình một cái.

Không chỉ Diệp Hoa, những người khác đều không dám hỏi nhiều.

Mặc kệ là thật hay giả, tin tức này truyền ra ngoài sẽ gây họa cho bọn họ.

Để giữ mạng, Tiết Nguyên Bá chắc chắn sẽ không chủ động tiết lộ bí mật này.

Dù sao ông ta chính là đứa con được Tiết Vương coi trọng nhất. Nếu chuyện bị khống chế truyền ra ngoài, không chỉ các gia tộc có mặt bị liên lụy, bản thân ông ta cũng phải rời xa trung tâm quyền lợi của Vương tộc họ Tiết.

Hai mươi phút sau ở khách sạn Đế Đô.

Hôm nay ở đây vô cùng náo nhiệt. Bãi đỗ xe trước cổng có rất nhiều loại xe sang trọng.

Những chiếc giá trị chục triệu, thậm chí là cả trăm triệu không ngừng kéo tới.

“Ha ha, chúc mừng ông chủ Lâm, ông chủ Tôn và ông chủ Tống!”

Trong sảnh tiệc trên tầng cao nhất tràn đầy tiếng chúc mừng.

Người bên trong đông nghịt.

Trên bàn ăn đầu tiên chỉ có ba người ngồi.

Chủ nhà họ Lâm trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Lâm Thiên Trạch.

Chủ nhà họ Tôn trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Tôn Húc.

Chủ nhà họ Tống trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, Tống Thanh Sơn.

Đến cả người thừa kế của ba gia tộc này cũng không có tư cách ngồi cùng bàn với họ.

Nhưng vị trí chủ tiệc trên bàn vẫn để trống.

Tuy chủ tiệc vẫn chưa tới nhưng ai cũng biết người đó là ai.

“Ha ha, mọi người cùng vui!”

Tôn Húc đứng lên cười nói.

Từ khi Dương Thanh ép ông ta quỳ xuống xin tha, ông ta vẫn luôn phải xấu hổ cúi đầu. Lần này người nhà họ Tiết tìm tới, ông ta mới dám đứng ra đối phó Dương Thanh.

Lâm Thiên Trạch cũng cười lớn: “Hôm nay mọi người vất vả rồi. Đợi Tiết vương tử tới, Yến Đô sẽ được thanh lý sạch sẽ”.

Tống Thanh Sơn cũng đứng lên, đắc ý cười nói: “Không sai, chiến thắng hôm nay đều nhờ có mọi người ủng hộ. Tất cả đều vất vả!”

Tuy chủ lực nhằm vào nhà họ Diệp, nhà họ Hoàng và gia tộc Vũ Văn là ba nhà Lâm, Tôn, Tống nhưng các gia tộc khác cũng giúp một tay.

Không chỉ vậy, trừ nhà họ Trần họ chưa kịp ra tay vơ vét thì nhà họ Hàn và nhà họ Quan đều bị bọn họ cướp sạch.

“Tiếc là Tiết vương tử gọi chúng ta tới đây mở tiệc ăn mừng, nếu không nhà họ Trần cũng xong đời”.

“Đúng vậy, nhà họ Quan, nhà họ Hàn và nhà họ Hồng cũng chưa bị tiêu diệt hoàn toàn”.

“Không sao, hiện giờ đến cả ba nhà Diệp, Hoàng, Vũ Văn đều đã diệt vong. Mấy gia tộc kia không có chỗ dựa thì có thể làm gì được?”

Trong sảnh tiệc, mặt ai cũng tươi cười vui vẻ.

Tuy không có đủ toàn bộ gia tộc hàng đầu ở Yến Đô nhưng cũng được hơn một nửa.

Ba người ngồi bàn đầu cười không ngậm được mồm. Nhiều ông lớn chủ động đi tới chúc mừng, còn chắp tay dâng quà mừng.

“Ông chủ Tống, ông chủ Tôn, ông chủ Lâm, sắp hết một tiếng rồi sao Tiết vương tử vẫn chưa tới?”

Mọi người đã đợi gần một tiếng nhưng vẫn không thấy bóng dáng chủ tiệc đâu, không khỏi sốt ruột.



“Chắc là sắp tới rồi! Mọi người đừng gấp. Tiết vương tử là người có địa vị, bận rộn trăm công nghìn việc. Cứ kiên nhẫn chờ đi!”

Tôn Húc đứng dậy cười nói.

Thực ra ông ta cũng không dám chắc, trong lòng hoảng loạn.

Dương Thanh để lại bóng ma tâm lý quá lớn, dù có Tiết Nguyên Bá làm chỗ dựa ông ta vẫn lo lắng.

Không chỉ Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch từng bị thua thiệt trước Dương Thanh cũng hơi hốt hoảng.

Tống Thanh Sơn lớn tuổi nhất lại không hề e ngại. Lão ta hiểu rõ thế lực của Vương tộc.

Lão ta không tin Dương Thanh vẫn có thể sống sót dưới tay Tiết Nguyên Bá.

Trong lúc tất cả đang sốt ruột chờ đợi, chợt có người hớt hải chạy vào.

“Chủ gia tộc, không xong rồi, Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp!”

Người kia sợ hãi nói với Tôn Húc.

“Cậu nói cái gì?”

Tôn Húc đứng bật dậy, giật mình kinh hãi.

“Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp rồi!”

Người kia lặp lại lần nữa.

“Sao bọn họ dám?”

Tôn Húc nổi giận chất vấn.

Trước đó nhà họ Tôn kéo tới, nhà họ Diệp không hề phản kháng bỏ lại trang viên chạy trốn.

Chủ nhà họ Diệp là Diệp Mạn bị ám sát đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Sao nhà họ Diệp dám tới giành lại trang viên?

Ngay sau đó lại có người hoảng sợ chạy vào: “Chủ gia tộc, hỏng rồi. Hoàng Chính dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Hoàng!”

“Cái gì?”

Lâm Thiên Trạch cũng vội vàng đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

Nghe thấy có người giành lại trang viên nhà họ Diệp vừa bị nhà họ Tôn chiếm đoạt, ông ta còn thầm cười nhạo.

Thực ra ông ta cũng không dám chắc, trong lòng hoảng loạn.

Dương Thanh để lại bóng ma tâm lý quá lớn, dù có Tiết Nguyên Bá làm chỗ dựa ông ta vẫn lo lắng.

Không chỉ Tôn Húc, Lâm Thiên Trạch từng bị thua thiệt trước Dương Thanh cũng hơi hốt hoảng.

Tống Thanh Sơn lớn tuổi nhất lại không hề e ngại. Lão ta hiểu rõ thế lực của Vương tộc.

Lão ta không tin Dương Thanh vẫn có thể sống sót dưới tay Tiết Nguyên Bá.

Trong lúc tất cả đang sốt ruột chờ đợi, chợt có người hớt hải chạy vào.

“Chủ gia tộc, không xong rồi, Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp!”

Người kia sợ hãi nói với Tôn Húc.

“Cậu nói cái gì?”

Tôn Húc đứng bật dậy, giật mình kinh hãi.

“Diệp Hoa dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Diệp rồi!”

Người kia lặp lại lần nữa.

“Sao bọn họ dám?”

Tôn Húc nổi giận chất vấn.

Trước đó nhà họ Tôn kéo tới, nhà họ Diệp không hề phản kháng bỏ lại trang viên chạy trốn.

Chủ nhà họ Diệp là Diệp Mạn bị ám sát đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Sao nhà họ Diệp dám tới giành lại trang viên?

Ngay sau đó lại có người hoảng sợ chạy vào: “Chủ gia tộc, hỏng rồi. Hoàng Chính dẫn người tới giành lại trang viên nhà họ Hoàng!”

“Cái gì?”

Lâm Thiên Trạch cũng vội vàng đứng lên, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

Nghe thấy có người giành lại trang viên nhà họ Diệp vừa bị nhà họ Tôn chiếm đoạt, ông ta còn thầm cười nhạo.

Nếu lúc này nhà họ Tôn xảy ra chuyện, nhà họ Lâm sẽ kiếm được lợi ích, có cơ hội vượt xa nhà họ Tôn.

Nhưng chưa đầy một phút sau, trang viên nhà họ Hoàng ông ta mới đoạt về đã bị giành lại.

Tống Thanh Sơn cũng sa sầm mặt. Trang viên nhà họ Diệp và nhà họ Hoàng liên tục bị giành lại không phải tin tức tốt.

“Chủ gia tộc, lớn chuyện rồi. Vương Thành dẫn người giành lại gia tộc Vũ Văn, thậm chí còn tuyên bố muốn tiêu diệt nhà họ Tống chúng ta!”

Lại có thêm một người vội vàng chạy tới báo tin dữ.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK