Chương 602: Quyết định khó khăn
Lần này Dương Thanh không do dự nữa, bấm nghe rồi bật loa ngoài luôn.
"Dương Thanh, xin con nể mặt bố, tha cho Vũ Văn Bân. Chỉ cần con đồng ý, bảo bố làm trâu làm ngựa cho con cũng được".
Giọng nói cầu khẩn của Vũ Văn Cao Dương vang lên.
Dương Thanh bỗng cảm thấy vô cùng chua xót, đây chính là bố ruột của anh, người đã đuổi anh và mẹ khỏi gia tộc chỉ vì một câu nói của người khác.
Bây giờ ông ta lại đang cầu xin anh vì Vũ Văn Bân.
Dương Thanh rất muốn gào lên với Vũ Văn Cao Dương: "Tôi cũng là con ông cơ mà! Tại sao năm đó ông có thể tàn nhẫn đến thế, đuổi mẹ con tôi khỏi Yến Đô, nhưng bây giờ ông lại xin tôi tha cho một đứa con trai khác của ông chứ?"
Nhưng anh không thể làm thế. Tuy anh hận Vũ Văn Cao Dương và gia tộc Vũ Văn, nhưng khi còn sống, mẹ đã bắt anh thề độc rằng suốt đời này cũng không được báo thù bọn họ.
Anh vẫn nhớ trước khi qua đời, mẹ đã nắm chặt lấy tay anh, vừa khóc vừa nói: "Thanh ơi, xem như mẹ xin con, cho dù sau này thế nào, con cũng không được tìm ông ấy để báo thù, bất kể thế nào, chính ông ấy đã cho con mạng sống".
"Mẹ có thể hận ông ấy, hận sự bạc bẽo của ông ấy, hận ông ấy đã vứt bỏ mẹ con ta vì vị trí chủ gia tộc. Con cũng có thể hận ông ấy, nhưng không được trả thù ông ấy, vì ông ấy là bố con, nếu con làm thế thì sẽ thành đứa bất hiếu!"
"Mẹ muốn con thề độc bằng danh nghĩa của mẹ, suốt đời này sẽ không báo thù Vũ Văn Cao Dương!"
Đã bao năm rồi nhưng lời mẹ nói vẫn in hằn trong đầu anh.
Cũng chính vì thế, tuy anh nắm giữ sức mạnh có thể hủy diệt cả gia tộc Vũ Văn nhưng vẫn không ra tay với họ.
"Dương Thanh, con có nghe không? Bố biết sai rồi, năm đó bố không nên đuổi hai mẹ con con khỏi gia tộc, nếu cho bố thêm cơ hội nữa, bố sẽ không bao giờ làm thế đâu. Bố sai rồi, bố thật sự biết sai rồi, xin con đừng giết Vũ Văn Bân, xin con đấy!"
Vũ Văn Cao Dương nói bằng giọng nghẹn ngào, như thể sắp khóc tới nơi.
Vũ Văn Bân đang quỳ trước mặt Dương Thanh cũng có vẻ không dám tin. Anh ta không ngờ Vũ Văn Cao Dương sẽ ăn nói khép nép, thậm chí cầu xin Dương Thanh để cứu mình.
Dương Thanh hít sâu một hơi, trong mắt có thêm vẻ đấu tranh và đau khổ.
Tất cả những gì mà Vũ Văn Bân làm hôm nay đã chạm tới giới hạn của anh, chỉ khi anh ta chết thì nỗi căm hận trong lòng anh mới tiêu tan được.
"Dương Thanh, tôi lớn thế này rồi mà vẫn chưa bao giờ thấy bố cầu xin người khác, tôi biết cậu rất oán hận vì chuyện năm đó, nhưng cho dù thế nào, bố vẫn là bố, anh em vẫn là anh em, chúng ta có máu mủ với nhau, dù chết cũng không dứt bỏ được".
"Chẳng lẽ cậu thực sự nhẫn tâm để bố ăn nói khép nép, cầu xin cậu như thế chắc?"
Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi.
Dương Thanh rất đau khổ, một bên là Vũ Văn Bân luôn muốn đẩy anh vào chỗ chết, một bên là Vũ Văn Cao Dương đang liên tục cầu xin anh.
Anh cứ tưởng mình đã quyết tâm, có thể thẳng thừng giết Vũ Văn Bân, nhưng tới khi Vũ Văn Cao Dương cầu xin anh, anh mới nhận ra mình không thể làm thế.
Lời nói của mẹ trước khi mất cứ quanh quẩn trong đầu anh, bà ấy đã bảo anh không được trả thù người của gia tộc Vũ Văn, vậy nếu anh giết Vũ Văn Bân thì có tính là trả thù không nhỉ?
Nhưng Vũ Văn Bân đã khiêu khích anh trước, bắt người thân của anh để đe dọa anh, nếu anh thả Vũ Văn Bân đi, nhỡ có lần sau thì biết làm sao bây giờ?
Anh không thể bảo vệ những người bên cạnh mình mọi lúc được, nếu Vũ Văn Bân lại ra tay tiếp, có lẽ sẽ không may mắn như lần này đâu.
Khuôn mặt của Tần Thanh Tâm, Tiêu Tiêu, thậm chí là Tần Y bỗng xuất hiện trong đầu anh.
Anh lại nhìn về phía Tần Đại Dũng thương tích đầy mình đang nằm bên kia, cõi lòng dần bình tĩnh lại.
"Tao đã cảnh cáo mày từ lâu rồi, gia tộc Vũ Văn làm gì tao cũng được, nhưng người bên cạnh tao là giới hạn của tao, động vào là chết!"
Dương Thanh cắn răng, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
Vũ Văn Bân vô cùng sợ hãi, anh ta không ngờ mình đã quỳ xuống, Vũ Văn Cao Dương cũng đã cầu khẩn mà Dương Thanh vẫn không chịu tha cho.
"Dương Thanh, bố xin con, đừng giết Vũ Văn Bân, bố xin con mà!"
Vũ Văn Cao Dương lập tức cuống lên, quát lớn.
Nhưng Dương Thanh không trả lời. Anh cúp máy rồi bước từng bước về phía Vũ Văn Bân.
Người Vũ Văn Bân run bần bật, vừa lùi về sau vừa thấp thỏm nói: "Dương Thanh, tôi là anh trai cậu, cậu không được giết tôi!"
----------------------------