Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 730: Kéo nhau đến

Dương Thanh vừa tới nhà họ Quan, đã chú ý thấy bầu không khí trong nhà bọn họ nặng nề, rõ ràng đã gặp phải rắc rối gì đó.

Quan Chính Sơn thấy Dương Thanh hỏi đến thì không dám giấu, lúc này mới nói: "Tuần trước có một người thanh niên tự xưng là người nhà họ Tiết - Vương tộc ở Chiêu Châu dẫn người đến đến nhà họ Quan, nói chúng tôi phải thần phục cậu ta”.

"Đối phương vô cùng cứng rắn, đồng thời chỉ cho chúng tôi suy nghĩ trong một tuần. Nếu chúng tôi không thể đưa ra sự lựa chọn thì bọn họ sẽ lựa chọn thay”.

"Theo tôi được biết, không chỉ nhà họ Quan, còn có nhà họ Hàn và mấy gia tộc quyền thế hàng đầu khác ở tỉnh Giang Bình đều bị đối phương uy hiếp”.

Dương Thanh nghe Quan Chính Sơn nói vậy thì nhíu mày: "Nhà họ Tiết à?"

"Đúng vậy, chính là nhà họ Tiết. Người thanh niên dẫn đầu tên là Tiết Khải khoảng ba mươi tuổi, có khí chất hơn người, còn dẫn theo cao thủ nữa”.

"Bọn họ xông thẳng vào nhà họ Quan. Hơn nữa, ngay cả Chín Ngón – cao thủ mạnh nhất của nhà họ Quan chúng tôi ra tay cũng không đỡ nổi một đấm của một cao thủ bên cạnh Tiết Khải”.

Dương Thanh cuối cùng đã xác định được đối phương thật sự là người nhà họ Tiết, một trong bốn Vương tộc lớn ở Chiêu Châu.

Dương Thanh đã từng đấu với Chín Ngón mà Quan Chính vừa nhắc tới. Cho dù ông ta không chịu nổi một đòn của anh, nhưng ở tỉnh Giang Bình, vẫn có thể xem là một trong những cao thủ hàng đầu.

Bây giờ, Chín Ngón thậm chí không đỡ nổi một đấm của đối phương, đủ chứng minh người tới mạnh mẽ thế nào.

Loại cao thủ cấp bậc như vậy ít nhất phải là cao thủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô. Đối phương họ Tiết, mà trong bốn Vương tộc lớn Chiêu Châu đúng là có nhà họ Tiết thật.

"Nếu anh ta cho ông một tuần, vậy có phải hôm nay là hạn suy nghĩ cuối cùng của các ông không?", Dương Thanh hỏi.

Quan Chính Sơn gật đầu rồi vội nói tiếp: "Cậu Thanh, chúng tôi tuyệt đối không định phản bội cậu. Nhưng địa vị của đối phương quá lớn, tôi sợ cậu bị liên lụy nên mới không định báo cáo chuyện này cho cậu biết thôi”.

Dương Thanh bình tĩnh hỏi: "Ông không nói cho tôi biết, vậy tính xử lý chuyện này thế nào?"

Quan Chính Sơn nghiến răng nói: "Tôi đã thương lượng với chủ nhà họ Hàn và mấy gia tộc lớn khác ở tỉnh Giang Bình, định sẽ liên thủ chống lại chúng”.

"Ngay cả người mạnh nhất nhà họ Quan còn không phải là đối thủ của một vệ sĩ bên cạnh Tiết Khải, cho dù các ông có liên kết nhiều gia tộc hơn nữa, vậy có thể làm được gì chứ?", Dương Thanh lại hỏi.

Quan Chính Sơn mở miệng định nói lại đột nhiên không biết phải nói gì.

"Ông yên tâm đi. Có tôi ở đây, cho dù là ai cũng đừng mong vấy bẩn được Giang Bình. Trước đây bọn họ không làm được, bây giờ cũng không làm được, sau này càng không làm được!"

Dương Thanh ngạo nghễ nói.

Nhà họ Tiết có địa vị rất cao ở Chiêu Châu, nhưng ở trong mắt Dương Thanh còn không đáng để sợ hãi.

Bất kể thế nào, anh cũng được xem là người từ Giang Bình bước ra. Nếu bây giờ anh đã có năng lực giúp đỡ nơi đây, tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa, nhà họ Quan thần phục Dương Thanh từ lâu. Về phần Hàn Khiếu Thiên – chủ nhà họ Hàn vốn là lính cũ ở biên giới phía Bắc, có quan hệ thân thiết với anh.

Bây giờ, hai gia tộc lớn này gặp phải rắc rối, Dương Thanh tất nhiên sẽ không thể làm như không nhìn thấy.

"Cậu Thanh, tôi đã lén hỏi thăm về nhà họ Tiết. Bọn họ chính là một trong mấy gia tộc quyền thế hàng đầu ở Chiêu Châu. Cho dù tám gia tộc đứng đầu Yến Đô liên thủ cũng không phải là đối thủ của bọn họ”.

Quan Chính Sơn không hề vui mừng khi thấy Dương Thanh muốn ra mặt giải quyết chuyện này, trái lại còn đặc biệt lo lắng, trầm giọng nói: "Hay là cậu đừng nên ra mặt thì hơn”.

"Đến lúc đó, các gia tộc quyền thế nhất trong cả Giang Bình đều lựa chọn chống lại nhà họ Tiết, họ cũng không thể giết sạch các gia tộc quyền thế nhất chứ?"

"Nếu thật sự sẽ tiêu diệt tất cả bọn họ, cho dù nhà họ Tiết khống chế Giang Bình thì có ích lợi gì?"

Ở tầng lớp của Quan Chính Sơn, ông ta biết được tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đã là cao nhất rồi. Ông ta quả thật không biết về Vương tộc và Hoàng tộc Chiêu Châu, chỉ có thể hỏi thăm mới biết được vài điều.

Dương Thanh nhìn ra được Quan Chính Sơn đang thật sự lo lắng cho mình, không hy vọng mình phải mạo hiểm như vậy vì nhà họ Quan.

"Ông đang nghi ngờ năng lực của tôi à?" Dương Thanh cười híp mắt hỏi.

Quan Chính Sơn nghe vậy thì run rẩy và biến sắc mặt, vội vàng giải thích: "Cậu Thanh, tôi không có ý này đâu. Tôi chỉ không muốn nhà họ Quan làm liên lụy tới cậu thôi”.

"Dù sao nhà họ Quan chỉ là gia tộc nhỏ mà cậu Thanh lại là nhân vật hơn người. Mọi người nhà họ Quan chúng tôi đều tin tưởng, chỉ cần cho cậu đủ thời gian, sau này tuyệt đối sẽ vượt qua Vương tộc”.

Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra, vẫn tại mình quá khiêm tốn, ngay cả nhà họ Quan thần phục mình từ lâu cũng cho rằng mình không có cách nào chống lại Vương tộc.

"Nếu ông không nghi ngờ năng lực của tôi thì cứ quyết định như vậy đi. Hôm nay, tôi sẽ ở lại trấn giữ nhà họ Quan. Thật ra tôi muốn xem thử người nhà họ Tiết sẽ ngang ngược tới mức nào!", Dương Thanh thản nhiên nói.

Nhà họ Tiết đúng là rất mạnh, nhưng chỉ cần chủ nhà họ Tiết chưa xuất hiện, không ai trong nhà họ Tiết có tư cách khiến Dương Thanh phải coi trọng.

Cho dù chủ nhà họ Tiết tới, nếu biết thân phận của Dương Thanh thì nhất định phải đối xử lịch sự với anh.

Dù sao, thân phận của Dương Thanh là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, vốn sánh ngang với chủ Vương tộc và chủ Hoàng tộc. Cho dù anh đã rời đi nhưng uy tín vẫn còn.

Nếu anh ra lệnh một tiếng, mấy trăm nghìn binh lính đột kích vào, cho dù là Hoàng tộc cũng sẽ bị phá hủy trong giây lát.

Quan Chính Sơn thấy Dương Thanh đã quyết định sẽ đối mặt với người nhà họ Tiết thì không dám khuyên nữa, chẳng qua trong lòng càng lo lắng hơn.

Đúng lúc này, quản gia nhà họ Quan vội vàng chạy tới: "Ông chủ, chủ gia tộc họ Tô và chủ gia tộc họ Hàn tới rồi!"

"Nhanh mời bọn họ vào!"

Quan Chính Sơn vội nói.

Chẳng mấy chốc, Tô Thành Vũ và Hàn Khiếu Thiên đã dẫn người bước vào.

"Cậu Thanh, cậu cũng tới à?"

Tô Thành Vũ nhìn thấy Dương Thanh thì ngạc nhiên, bước vội tới chào hỏi.

Nhà họ Tô vốn là gia tộc giàu có đứng đầu ở Giang Hải. Bọn họ dựa vào quan hệ với Dương Thanh, bây giờ địa vị cũng tăng vọt.

Hàn Khiếu Thiên cũng rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn Quan Chính Sơn chất vấn: "Chẳng phải chúng ta đã thương lượng không để chuyện này liên lụy tới cậu Thanh, sẽ tự mình xử lý à? Sao ông còn mời cậu ấy tới nữa?"

Quan Chính Sơn cười cay đắng.

 

Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Xem ra, vẫn tại mình quá khiêm tốn, ngay cả nhà họ Quan thần phục mình từ lâu cũng cho rằng mình không có cách nào chống lại Vương tộc.

"Nếu ông không nghi ngờ năng lực của tôi thì cứ quyết định như vậy đi. Hôm nay, tôi sẽ ở lại trấn giữ nhà họ Quan. Thật ra tôi muốn xem thử người nhà họ Tiết sẽ ngang ngược tới mức nào!", Dương Thanh thản nhiên nói.

Nhà họ Tiết đúng là rất mạnh, nhưng chỉ cần chủ nhà họ Tiết chưa xuất hiện, không ai trong nhà họ Tiết có tư cách khiến Dương Thanh phải coi trọng.

Cho dù chủ nhà họ Tiết tới, nếu biết thân phận của Dương Thanh thì nhất định phải đối xử lịch sự với anh.

Dù sao, thân phận của Dương Thanh là Tướng quân ở biên giới phía Bắc, vốn sánh ngang với chủ Vương tộc và chủ Hoàng tộc. Cho dù anh đã rời đi nhưng uy tín vẫn còn.

Nếu anh ra lệnh một tiếng, mấy trăm nghìn binh lính đột kích vào, cho dù là Hoàng tộc cũng sẽ bị phá hủy trong giây lát.

Quan Chính Sơn thấy Dương Thanh đã quyết định sẽ đối mặt với người nhà họ Tiết thì không dám khuyên nữa, chẳng qua trong lòng càng lo lắng hơn.

Đúng lúc này, quản gia nhà họ Quan vội vàng chạy tới: "Ông chủ, chủ gia tộc họ Tô và chủ gia tộc họ Hàn tới rồi!"

"Nhanh mời bọn họ vào!"

Quan Chính Sơn vội nói.

Chẳng mấy chốc, Tô Thành Vũ và Hàn Khiếu Thiên đã dẫn người bước vào.

"Cậu Thanh, cậu cũng tới à?"

Tô Thành Vũ nhìn thấy Dương Thanh thì ngạc nhiên, bước vội tới chào hỏi.

Nhà họ Tô vốn là gia tộc giàu có đứng đầu ở Giang Hải. Bọn họ dựa vào quan hệ với Dương Thanh, bây giờ địa vị cũng tăng vọt.

Hàn Khiếu Thiên cũng rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn Quan Chính Sơn chất vấn: "Chẳng phải chúng ta đã thương lượng không để chuyện này liên lụy tới cậu Thanh, sẽ tự mình xử lý à? Sao ông còn mời cậu ấy tới nữa?"

Quan Chính Sơn cười cay đắng.

Lúc này, Dương Thanh vừa cười vừa nói: "Ông chủ Hàn, ông đừng trách ông chủ Quan. Hôm nay tôi vừa quay về Giang Hải, tiện đường tới thăm nhà họ Quan mới biết được Giang Bình gặp phải rắc rối”.

Lúc này, sắc mặt Hàn Khiếu Thiên mới dịu xuống và thở dài nói: "Ban đầu đám lão già chúng tôi còn tính sẽ liên kết với nhau giải quyết chuyện này, không ngờ cuối cùng vẫn phải để cậu Thanh ra mặt”.



Trong những người trước mặt này, chỉ có duy nhất một mình Hàn Khiếu Thiên biết được thân phận của Dương Thanh. Tất nhiên ông cụ không hy vọng anh bị dính vào chuyện này.

Dù sao Dương Thanh là nhân vật lớn cùng cấp với Hoàng tộc và Vương tộc.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, sẽ mang tới rắc rối rất lớn cho anh.

"Nếu cậu Thanh đã ra mặt, đám nhóc nhà họ Tiết chắc chắn sẽ phải uổng công mà quay về thôi!"

Hàn Khiếu Thiên nói.

Nếu Dương Thanh cũng tham dự vào, còn không thể đánh đuổi được chúng sao? Hàn Khiếu Thiên chỉ có thể chấp nhận.

"Ông chủ, chủ nhà họ Kim – gia tộc hàng đầu ở tỉnh Nam Dương, Kim Chí Minh tới!"

Đúng lúc này, ông quản gia lại vội vàng chạy tới báo.

"Nhà họ Kim à?"

Hàn Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Sao bọn họ cũng tới tham gia náo nhiệt vậy?"

"Ông chủ, Lương Văn Khang chủ nhà họ Lương – gia tộc hàng đầu tỉnh Đông Lan tới!"

Ngay sau đó, lại có người nhà họ Quan vội vàng chạy vào báo.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK