Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 904: Thuần phục Dương Thanh


Dương Thanh hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. Lâu lắm rồi anh mới tức giận đến mức mất kiểm soát như lúc này.

“Tiết Nguyên Cát, ông có biết mình đang làm gì không? Ông đang chơi với lửa đấy!”

Dương Thanh trầm giọng nói: “Ông muốn miếng đất ở ngoại ô phía Nam đúng không? Được, tôi cho ông!”

“Chỉ cần ông thả vợ tôi ra, tôi cam đoan sẽ khôi phục lại nguyên vẹn mảnh đất đó trong vòng ba ngày”.

Vì Tần Thanh Tâm anh có thể làm bất cứ chuyện gì, hiện giờ đã không còn giới hạn.

“Ha ha…”

Tiết Nguyên Cát bật cười đắc ý.

Cười đủ rồi ông ta mới lên tiếng: “Lúc trước đúng là tôi muốn mảnh đất kia, nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi”.

“Ông muốn gì?”

Dương Thanh lạnh giọng hỏi.

“Tôi muốn cậu nghe lời tôi!”

Tiết Nguyên Cát ngừng cười: “Tôi có niềm đam mê chinh phục những kẻ bất trị”.

“Chỉ cần cậu chịu nghe lời tôi, tôi sẽ cho cậu làm Vương của Yến Đô”..

“Hơn nữa tôi có thể bảo đảm với cậu, nhà họ Tiết sẽ không nhúng tay vào, mọi chuyện ở Yến Đô đều do cậu định đoạt”.

“Chỉ cần lúc tôi cần, cậu có thể ngoan ngoãn làm việc cho tôi là được”.

Ông ta cười một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi nhìn ra được vợ cậu rất quan trọng với cậu, là điểm yếu lớn nhất của cậu. Vì cô ta, cậu có thể từ bỏ cả thế giới, đúng không?”

“Hiện giờ chỉ cần cậu đi theo tôi, cậu sẽ đạt được lơi ích khổng lồ, còn giữ được mạng cho vợ, chuyện tốt như vậy sao lại không chịu làm?”

“Cậu nên biết đấu với nhà họ Tiết không thắng nổi. Sao không chọn đi theo tôi?”

“Tôi cho cậu một đêm để suy nghĩ. Tôi hứa vợ cậu sẽ không gặp chuyện gì. Nếu trước khi mặt trời mọc cậu vẫn chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn, vậy thì vợ cậu…”

Tiết Nguyên Cát không nói nốt, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

“Ngoài ra, đừng có giở trò gì. Tôi nhát gan lắm, nhỡ bị dọa sợ không cẩn thận làm vợ cậu bị thương thì không tốt đâu”.

Dứt lời, ông ta lập tức cúp máy.

Dương Thanh nghe thấy thông báo máy bận, sắc mặt trở nên âm trầm: “Tiết Nguyên Cát, ông chết chắc rồi!”

Lúc Tiết Nguyên Bá nói Tiết Nguyên Cát là kẻ hèn hạ không từ thủ đoạn, anh còn xem thường.

Nhưng giờ đây anh mới biết ông ta là kẻ khốn nạn không có chừng mực.

Đúng lúc này lại có người gọi tới.

Lúc Dương Thanh nhìn thấy số gọi tới liền mừng rỡ: “Sao mình lại quên mất Tiền Bưu được nhỉ?”

Tiền Bưu vẫn luôn âm thầm bảo vệ Tần Thanh Tâm. Bây giờ cô bị bắt đi, sao ông ta lại không biết được?

Anh vội vàng nghe máy: “Cậu Thanh, tôi liên tục đuổi theo vợ cậu, không rảnh báo lại cho cậu, bây giờ mới có thời gian”.

“Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

“Để tôi gửi định vị cho cậu”.

Chưa đầy mười giây sau khi Tiền Bưu cúp máy, Dương Thanh đã nhận được định vị.

Vị trí này khác với địa chỉ của Tiết Nguyên Cát mà Tiết Nguyên Bá cung cấp cho anh.

Chứng tỏ hoặc là Tiết Nguyên Bá cho anh địa chỉ sai, hoặc là Tiết Nguyên Cát chỉ cho người giấu Tần Thanh Tâm đi.

Dù thế nào, anh cũng phải lập tức cứu được cô ra mới có thể yên tâm.

Anh điên cuồng lao xe trên đường. Hai mươi phút sau xe đỗ lại trước một nhà kho xếp đầy container..

Đây là ở ngoại ô phía Bắc, rất gần nghĩa địa công cộng, bốn bề hoang vu hẻo lánh.

Nhìn quanh chỉ thấy toàn thùng đựng hàng, đúng là một nơi giấu người tốt.

“Khó trách chỉ cho mình một đêm suy nghĩ. Chỗ này có lẽ phải tới mấy trăm nghìn container, nếu phải đi tìm từng cái e là cũng phải tìm tới sáng mai”.

Dương Thanh nhìn đống container xếp la liệt, ánh mắt rét lạnh.

“Cậu Thanh!”

Đúng lúc này, Tiền Bưu xuất hiện, áy náy nói: “Xin lỗi cậu, tại tôi không bảo vệ được cô ấy”.

Dương Thanh hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

Tiền Bưu lắc đầu, trầm giọng nói: “Người bắt cô ấy đi tên là Quỷ Kiến Sầu, thực lực cực mạnh, tôi không đánh lại được”.

“Khi biết mình không phải đối thủ của đối phương, tôi lập tức lựa chọn đi theo, sợ bị lộ nên không dám đến quá gần, chỉ biết vợ cậu bị đưa tới đây”.

Dương Thanh nhíu mày. Đến cả Tiền Bưu cũng không đánh lại dược chứng tỏ thực lực của đối phương rất khủng bố.

Tần Thanh Tâm hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.



Vừa rồi Tiết Nguyên Cát cũng đã nói chỉ cho anh một buổi tối để suy nghĩ, còn cảnh cáo anh không được giở trò.

Chính là không được phái người đi tìm Tần Thanh Tâm.

“Bây giờ phải làm sao? Chúng ta không thể ngồi chờ chết được”.

Tiền Bưu cắn răng nói: “Hay là tôi gọi người đến tìm?”

“Không được!”

Dương Thanh lập tức ngăn lại: “Động tĩnh quá lớn sẽ khiến Tâm gặp nguy hiểm. Hai chúng ta chia nhau ra tìm đi”.

“Hai chúng ta đi tìm?”

Tiền Bưu kinh ngạc nói: “Ở đây ít nhất phải có một trăm nghìn container đấy. Coi như kiểm tra mỗi cái mất 5 giây, hai chúng ta cùng tìm thì 5 giây hai cái. Tìm hết một trăm nghìn cái cũng phải mất mười ba mười bốn tiếng”.

Dương Thanh híp mắt lại: “Hôm nay ông nói hơi nhiều đấy”.

Nghe vậy, Tiền Bưu sợ run người, vội nói: “Cậu Thanh bớt giận, tôi thấy áy náy muốn sớm tìm được vợ cậu. Cậu muốn làm thế nào tôi sẽ làm theo”.

“Tôi trái ông phải, tìm từng cái một!”

Nói xong, Dương Thanh đã quay người rời đi.

Tiền Bưu định nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng đi theo hướng ngược lại Dương Thanh bắt đầu tìm kiếm.

Dương Thanh thực sự tìm từng cái một.

Chỉ là thỉnh thoảng Tiền Bưu sẽ nhìn Dương Thanh một cái.

Cùng lúc đó trong một tòa biệt thự xa hoa ở Yến Đô, Tiết Nguyên Cát đang trào phúng nhìn TV.

Trên màn hình TV cỡ lớn chính là bến tàu ở ngoại ô phía Bắc, xung quanh chỉ toàn container.

Dương Thanh đang tìm từng cái một, vẻ mặt lo lắng tột độ.

“Ha ha, cô thấy không? Chồng cô đang tìm cô đấy. Ở đó có hơn một trăm nghìn container. Với tốc độ này đợi chồng cô tìm hết chắc là trời cũng sáng rồi”.

Tiết Nguyên Cát quay lại nhìn cô gái trẻ tuổi ngồi trên sofa, cười nói: “Đợi đến khi cậu ta tìm hết toàn bộ container, tôi mới nói cho cậu ta biêt cô đang ở chỗ tôi, cô nghĩ cậu ta có phát rồ lên không?”

“Đồ khốn nạn! Hèn hạ!”

Cô gái trẻ tuổi khóc nức nở, giận dữ hét lên: “Tốt nhất ông mau thả tôi ra, nếu không ông nhất định sẽ phải hối hận!”

Cô gái ấy chính là Tần Thanh Tâm, người Dương Thanh đang điên cuồng tìm kiếm.

Dương Thanh không thể ngờ được, cô đã bị dẫn tới bên cạnh Tiết Nguyên Cát.

“Ranh con độc mồm độc miệng lắm, tôi thích! Nếu không phải cô còn tác dụng với tôi, cô đã nằm trên giường tôi từ lâu rồi”.

Tiết Nguyên Cát cười híp mắt nói.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK