Hồi nãy Dương Thanh vẫn đang lo cho người nhà, nghe thấy giọng kiếm khách Ảnh Tử, anh mới hoàn hồn.
Dương Thanh lắc đầu: “Không có gì ạ”.
Anh nói rồi hỏi tiếp: “Tiểu Uyển, vết thương của tiền bối Ảnh Tử sao rồi?”
Phùng Tiểu Uyển nói: “Có lẽ vì cảnh giới của ông Ảnh Tử cao, tố chất cơ thể của ông ấy rất mạnh, bị thương nặng mà nhanh tỉnh như thế, em cứ tưởng ít nhất ba ngày nữa ông Ảnh Tử mới tỉnh lại cơ”.
Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Vẫn nhờ y thuật vô song của cô Phùng, nếu là người khác, đừng nói tới việc chữa khỏi cho tôi, có lẽ còn không giúp tôi tỉnh lại nhanh được”.
Dương Thanh lại nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử: “Tiền bối, ông cần bao lâu để quay về trạng thái đỉnh cao?”
Kiếm khách Ảnh Tử thoáng suy tư rồi lắc đầu, nhìn vết cụt ở cánh tay phải của mình, nói với vẻ đau thương: “Có lẽ đời tôi không còn hy vọng quay về trạng thái đỉnh cao nữa”.
“Tôi tu luyện công pháp đặc thù, tốc độ khôi phục rất nhanh, tôi đoán ít nhất một tuần sau, tôi sẽ đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, bởi vì tôi đã luyện hóa thanh linh kiếm này, nếu phối hợp với linh kiếm thì chắc sẽ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, đó đã là cực hạn rồi”.
Tuy không thể quay về Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhưng có thể đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đã là rất may mắn.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử: “Vậy một tuần nữa, tôi sẽ rời khỏi Mục phủ”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, kiếm khách Ảnh Tử lập tức giật mình: “Cậu định đi à?”
Dương Thanh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian ở bên ngoài, đến lúc về rồi, trong nhà vẫn còn nhiều chuyện chờ tôi xử lý”.
Tuy anh không nói rõ, nhưng kiếm khách Ảnh Tử cũng đã nhận ra vài manh mối từ ánh mắt lạnh băng của Dương Thanh.
Ông ta gật nhẹ đầu, trầm giọng nói: “Dương Thanh, cậu đã làm rất nhiều cho Mục phủ, nếu có việc gấp, cậu cứ kệ chúng tôi, đi xử lý chuyện của mình đi”.
Dương Thanh lắc đầu: “Đã chậm trễ lâu thế rồi, cũng không quan trọng vài ngày nữa, sau khi ông hồi phục, tôi sẽ đi, vừa hay dùng mấy ngày nay để giúp Mục phủ xử lý một số chuyện”.
Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Vậy cảm ơn cậu!”
Đúng lúc này, mấy người thuộc thế hệ trước ở Mục phủ cũng tới phòng kiếm khách Ảnh Tử.
“Ảnh Tử, rốt cuộc ông cũng tỉnh rồi, đúng là trời phù hộ cho Mục phủ chúng ta!”
Khi thấy kiếm khách Ảnh Tử tỉnh lại, trên mặt mấy ông lão thuộc thế hệ trước của Mục phủ đều giàn giụa nước mắt.
Đối với họ, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều như đang mơ.
Bây giờ, Mục thành chủ đã mất tích, kiếm khách Ảnh Tử trở thành hy vọng của rất nhiều người ở Mục phủ.
May mà kiếm khách Ảnh Tử đã tỉnh lại, nếu kiếm khách Ảnh Tử cũng gặp chuyện, Mục phủ sắp xong đời rồi.
Kiếm khách Ảnh Tử nhìn quanh, nói: “Trong khoảng thời gian này, các vị vất vả rồi!”
“Không vất!”
“Không vất!”
Đám người thi nhau nói.
Kiếm khách Ảnh Tử nhận thấy họ có lời muốn nói từ nét mặt họ, bèn hỏi: “Có phải mọi người định nói gì với tôi không?”
Mấy ông lão nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh hiểu ngay, những người này muốn nói gì đó với kiếm khách Ảnh Tử, nhưng có anh ở đây nên không tiện.
Dương Thanh nói: “Mọi người cứ trò chuyện, tôi ra ngoài trước đây!”
Anh dẫn Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam rời khỏi phòng kiếm khách Ảnh Tử.
Sau khi họ đi, trong phòng chỉ còn người của Mục phủ.