Sau khi im lặng một lúc lâu, Hình Cực mới nói: “Tôi hiểu rồi”.
Lão ta nói rồi nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt căm thù, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không quan tâm cậu đang là Ma Thần hay Dương Thanh, tôi nói cho cậu biết, Thủ Hộ Minh không phải thế lực mà cậu có tư cách đắc tội”.
“Một ngày nào đó, cậu sẽ phải trả giá đắt vì hành động của mình!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn về phía đối phương: “Tôi chờ các người khiến tôi trả giá đắt!”
Hình Cực không nói nhiều nữa, khoát tay, quát: “Chúng ta đi!”
Trong lúc nhất thời, cao thủ của Thủ Hộ Minh đều quay người rời đi.
Đại sư Cổ và các đại sư trận pháp cũng chăm chú nhìn Dương Thanh rồi rời đi theo hướng của cao thủ Thủ Hộ Minh.
“Anh Thanh!”
Sau khi đám người rời đi, Phùng Tiểu Uyển hô lớn, chạy tới chỗ Dương Thanh, nhào vào lòng Dương Thanh, ôm chặt lấy anh, như sợ Dương Thanh bất ngờ biến mất.
Dương Thanh có thể cảm nhận được sự lo lắng của Phùng Tiểu Uyển với mình, anh nói khẽ: “Em yên tâm, anh Thanh của em phúc lớn mạng lớn, không việc gì đâu”.
Một lúc lâu sau, Phùng Tiểu Uyển mới bình tĩnh lại, cô ta nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Anh Thanh, sau này em cũng muốn tu luyện, trở thành cao thủ hàng đầu, như thế em sẽ không trở thành gánh nặng của anh nữa!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phùng Tiểu Uyển tràn ngập vẻ kiên định.
Dương Thanh vội nói: “Tiểu Uyển, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh, trái lại, anh đã liên lụy em, nếu không vì anh, em cũng không gặp phải nhiều nguy hiểm như thế”.
“Anh chỉ mong em được bình an vui vẻ là được rồi, chứ đừng bước lên con đường học võ vì anh, con đường đó quá gian nan, anh không muốn em phải khổ như thế”.
Phùng Tiểu Uyển kiên định nói: “Anh Thanh, anh không cần nói, em biết nên làm thế nào mà”.
Dương Thanh nhìn dáng vẻ kiên định của Phùng Tiểu Uyển, biết rằng không thể thay đổi suy nghĩ của cô ta.
Nhưng cũng tốt, nếu Phùng Tiểu Uyển có thể tu luyện, cho dù không trở thành cao thủ hàng đầu thì cũng có sức tự vệ, chứ không tới nỗi như bây giờ, không hề có tu vi, bất cứ người luyện võ nào cũng có thể bắt giữ cô ta.
Bây giờ kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục đang dần biến mất, linh khí của thế tục cũng không ngừng tăng vọt, đúng là cơ hội tu luyện tuyệt vời, Phùng Tiểu Uyển lại là luyện đan sư, chắc hẳn không quá khó để đạt được thành tích khi luyện võ.
“Dương Thanh, cậu không sao chứ?”
Lúc này, Lệ Trần cũng bước tới, nhìn Dương Thanh, hỏi.
Dương Thanh lắc đầu, cúi người rất thấp trước Lệ Trần, Lệ Trần vội đỡ anh.
“Tiền bối, cảm ơn!”
Dương Thanh nói với vẻ cảm kích: “Cho dù thế nào, chuyện hôm nay xem như tôi nợ ân tình của tiền bối!”
Khi đối mặt với các cao thủ của Thủ Hộ Minh, Lệ Trần vẫn không lùi bước, sẵn sàng đứng về phía anh, chuyện này khiến Dương Thanh vô cùng cảm động.
Lệ Trần mỉm cười, nói: “Không cần khách sáo với tôi như thế”.
Lão nói rồi bảo bằng giọng hổ thẹn: “Nhưng thực lực của tôi quá thấp, không giúp được gì cho cậu khi đối mặt với cao thủ của Thủ Hộ Minh”.
Lệ Trần biết giờ Dương Thanh đã đột phá Thiên Cảnh, tuy hai người cùng là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu của Dương Thanh vượt xa lão.