Hà Chí nhìn theo bóng lưng xa dần của Hạ Hà, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, ông ta không sao tưởng tượng nổi chuyện trước đó Hạ Hà vẫn là người bình thường, bỗng dưng thiên phú thức tỉnh, trở thành người luyện võ.
Phải biết rằng trong thế giới mới, địa vị của người luyện võ sẽ ngày càng cao, tuy nhà họ Hà cũng có cao thủ nhưng hầu hết đều là cao thủ được mời về bằng tiền.
Tần Hoài nhìn theo bóng lưng Hạ Hà với vẻ kiêng dè, nói với Hà Chí: “Ông Hà, tôi nghĩ ông nên báo chuyện này với chủ gia tộc trước rồi mới quyết định có khiến cô ta mất trí nhớ không”.
Hà Chí cắn răng: “Không có gì để báo cả, ông cứ ra tay làm nó mất trí nhớ đi!”
Tần Hoài trầm giọng nói: “Ông Hà, ông nên nghĩ lại, những cao thủ tự thức tỉnh thiên phú thường có thiên phú võ đạo không tệ, nhất là sau khi thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ hoàn toàn hòa làm một, linh khí trở nên dồi dào, khắp nơi trên cả nước đều có người bình thường bỗng dưng thức tỉnh thiên phú”.
“Nhà họ Hà vốn không có nhiều người luyện võ thuộc dòng chính, giờ thiên phú võ đạo của Hạ Hà đã thức tỉnh, nếu cô ta phục vụ cho nhà họ Hà, ít nhất độ trung thành sẽ hơn xa cao thủ được mời về bằng tiền”.
Hà Chí nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Không cần! Ra tay ngay đi!”
Nghe thấy thế, Tần Hoài cũng không nói gì thêm, hơi nhích chân, lao về phía Hạ Hà.
Hạ Hà lập tức cảm nhận được nguy cơ phía sau, cô ta bỗng ngừng bước, quay người, vung tay về phía Tần Hoài.
Tần Hoài khoát tay, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người ông ta, lao tới chỗ Hạ Hà.
“Ầm!”
Hạ Hà còn chưa chạm vào người Tần Hoài thì đã bị khí thế mạnh mẽ này đánh bay.
Tuy thiên phú võ đạo của cô ta đã thức tỉnh nhưng không có nghĩa là giờ cô ta đã có thực lực sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Tần Hoài dễ dàng đánh bay cô ta.
“Cô Hạ, xin lỗi!”
Tần Hoài nhìn Hạ Hà từ trên cao rồi nói, lập tức lấy một cái lọ sứ trắng ra, đổ một viên thuốc màu xanh ra rồi định ép Hạ Hà uống.
Đây là đan dược mà Hà Chí phải tốn rất nhiều tiền để mua, có tác dụng chính là khiến người ta mất trí nhớ hoàn toàn.
“Ngừng tay!”
Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên. Ngay sau đó, một người trung niên dẫn người bước tới.
Hà Chí nhíu mày, nhìn về phía người tới: “Chú hai, chú tới đây làm gì?”
Hà Hùng lạnh lùng nhìn Hà Chí, nói: “Anh cả, cho dù thế nào, con bé cũng là đứa con gái duy nhất của chú ba, anh đối xử với con bé như thế à?”
Hà Chí hừ lạnh: “Hà Hùng, chú định ngăn cản tôi à?”
Phía sau Hà Hùng còn có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.
Hà Chí biết đây là hộ vệ mạnh nhất bên cạnh Hà Hùng, rõ ràng Hà Hùng đã sẵn sàng ra tay với ông ta.