Lúc này Dương Thanh đang vô cùng tức giận, sát thủ Hồng Trần đã để mắt tới anh từ lâu, nếu thực lực của anh không mạnh mẽ thì chắc đã bị giết từ lâu rồi.
Thậm chí có mấy lần, khi anh đang gặp phải tình huống nguy cấp, sát thủ Hồng Trần bất chợt xuất hiện.
Lần này cũng thế.
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh của Hồng Trần bị Dương Thanh bóp cổ, không sao thở nổi, sắc mặt trắng bệch.
Sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến ông ta cảm nhận được thế nào là tuyệt vọng.
“Nói!”
Dương Thanh bỗng hất mạnh tay, cao thủ nửa bước Thần Cảnh kia lập tức bay ra xa, nặng nề đập vào vách tường.
Cú va chạm mạnh khiến ông ta hộc máu, tuy ông ta là cao thủ bán bộ Thần Cảnh nhưng cũng không chịu nổi khi bị ném thế này.
Hai cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ còn lại đã sợ tức mức choáng váng, đứng im đó, liên tục run rẩy, còn không dám động đậy.
Vào giây phút này, rốt cuộc ba sát thủ Hồng Trần cũng biết cao thủ mà họ đang đối mặt đáng sợ tới mức nào.
Đó là cao thủ Thần Cảnh!
Trong đầu các sát thủ Hồng Trần xuất hiện danh từ đáng sợ đó.
Dù sao ngay cả cao thủ bán bộ Thần Cảnh cũng không thể chống lại Dương Thanh.
“Cho dù cậu giết tôi, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết người thuê là ai!”
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi.
Không phải ông ta không muốn nói, mà ông ta biết rõ sự đáng sợ của chủ Hồng Trần, nếu có ai dám phản bội Hồng Trần thì chắc chắn sẽ chết rất khó coi.
Không những thế, ngay cả người nhà của ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
Đây cũng là nguyên nhân chưa từng có sát thủ nào phản bội Hồng Trần suốt bao năm qua.
Dương Thanh nhìn về phía hai sát thủ Vương Cảnh khác: “Còn các ông thì sao? Cũng không muốn cho tôi biết đáp án à?”
Một sát thủ Vương Cảnh cắn răng: “Không phải chúng tôi không muốn nói, mà chúng tôi không thể nói cho cậu biết được. Khi nhận nhiệm vụ ở Hồng Trần, các sát thủ không hề biết người thuê là ai, chỉ biết nhiệm vụ của mình là gì thôi”.
“Cho dù chúng tôi biết người thuê thật thì cũng không thể nói cho cậu biết, vì nếu nói ra thì chúng tôi sẽ bị xử lý như kẻ phản bội, đến khi đó, chúng tôi sẽ chết thê thảm hơn”.
Sát thủ Vương Cảnh còn lại cũng sợ hãi gật đầu lia lịa: “Ông ấy nói đúng đấy, chúng tôi chỉ biết yêu cầu của nhiệm vụ chứ không biết người thuê là ai đâu”.
Dương Thanh cũng không nghi ngờ họ, dù sao Hồng Trần cũng là tổ chức sát thủ hàng đầu ở nước ngoài, còn có danh tiếng rất tốt trong giới sát thủ.
Nếu sát thủ có thể tùy ý tiết lộ thông tin về người thuê, làm gì có ai dám thuê họ nữa?
“Ai đã giao nhiệm vụ cho các ông?”
Dương Thanh hỏi tiếp.
Ba sát thủ nhìn nhau rồi lắc đầu, sát thủ Thần Cảnh nói: “Chúng tôi nhận nhiệm vụ qua mạng nội bộ của Hồng Trần, chứ không có ai giao nhiệm vụ cho chúng tôi hết”.
Ánh mắt Dương Thanh dần tối lại, anh cứ tưởng sẽ biết được người thuê sát thủ tới giết mình là ai, không ngờ cơ chế nhận nhiệm vụ của sát thủ lại phức tạp đến thế.
“Bây giờ cho chúng tôi đi được rồi chứ?”
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh kia chợt nói.
“Cho các ông đi ư?”
Dương Thanh cười khẩy, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, anh híp mắt: “Từ khi các ông muốn giết tôi, số phận của các ông đã được định sẵn rồi!”
Anh vừa dứt lời, một luồng sát khí đáng sợ bỗng bùng nổ từ người anh, lao về phía ba tên sát thủ.
“Để tôi ngăn cản cậu ta, các ông bắt người nhà cậu ta lại đi!”
Cao thủ bán bộ Thần Cảnh chợt ra lệnh.
Sau khi ra lệnh cho hai sát thủ Vương Cảnh, ông ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.
Ông ta là sát thủ, đã mặc kệ sống chết của mình từ lâu.
Nhưng nếu có cơ hội sống, đương nhiên họ sẽ không từ bỏ.
Họ đều hiểu rõ, họ không hề có đường sống khi đối mặt với Dương Thanh, phải bắt người nhà của Dương Thanh thì may ra mới có cơ hội sống sót.
“Các ông muốn chết à!”
Dương Thanh tức giận quát, hơi nhích chân, lập tức biến mất.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh lập tức biến sắc: “Mau ngăn cậu ta lại!”
Ông ta không thể ngăn cản Dương Thanh, chỉ có thể bảo hai sát thủ Vương Cảnh hậu kỳ làm việc đó, bằng không, một khi Dương Thanh vượt qua được phòng ngự của họ, họ chết là cái chắc.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của sát thủ bán bộ Thần Cảnh, hai tên sát thủ đang định đi bắt Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu lập tức chắn trước mặt Dương Thanh.
Gần như cùng một lúc, hai cao thủ Vương Cảnh đều vung nắm đấm lên: “Giết!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Dương Thanh không quan tâm đến đòn tấn công của họ, thay đổi vị trí trong chớp mắt, hờ hững đấm một phát.
Nắm đấm này đánh trúng ngực một sát thủ Vương Cảnh, khiến ông ta bay thẳng vào tên sát thủ Vương Cảnh còn lại.
Trong lúc nhất thời, hai sát thủ Vương Cảnh đều hộc máu mồm, bay ngược ra sau.
“Rầm!”
“Rầm!”
Cơ thể họ đập vào vách tường kiên cố, lập tức tắt thở.
Tất cả những chuyện này xảy ra trong nháy mắt, không hề ngăn cản được hành động của Dương Thanh. Anh đã bước đến trước mặt Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu.
Chỉ còn mỗi tên sát thủ bán bộ Thần Cảnh.
Sau khi ngăn cản Dương Thanh thất bại, ông ta muốn nhờ hai sát thủ Vương Cảnh ngăn cản Dương Thanh, dù biết việc đó là vô nghĩa nhưng ông ta vẫn ôm hy vọng.
Chỉ cần hai sát thủ Vương Cảnh này ngăn cản được Dương Thanh trong chớp nhoáng, ông ta sẽ có cơ hội bắt Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu.
Nhưng điều khiến ông ta tuyệt vọng chính là, hai sát thủ Vương Cảnh hậu kỳ không làm gì được Dương Thanh hết.
Dương Thanh đã chắn trước mặt Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu, lần này ông ta không còn cơ hội sống sót nữa rồi.
“Bây giờ đến lượt ông!”
Dương Thanh nhìn sát thủ kia bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Chỉ vì đối phương vừa định bắt Tần Đại Dũng và Tiêu Tiêu.
Sát thủ bán bộ Thần Cảnh nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, trong mắt bỗng xuất hiện vẻ kiên quyết, ông ta cắn răng: “Nếu đã phải chết, hãy để tôi trải nghiệm thực lực của cao thủ Thần Cảnh một lần!”
Ông ta nói rồi chợt lấy một ống tiêm ra, đâm vào tay mình.
Dương Thanh nhíu mày, nghe ý đối phương thì hình như ông ta có thể tăng thực lực lên đến Thần Cảnh ư?
Anh vừa cảm thấy nghi ngờ, một khí thế đáng sợ bỗng phát ra từ người đối phương.
Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là, sát thủ chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh bỗng trở thành cao thủ Thần Cảnh, hơn nữa khí thế còn tăng mạnh.
Không những thế, trên da ông ta còn đầm đìa máu, ngay cả quần áo cũng đẫm máu tươi.
Sau mấy giây ngắn ngủi, rốt cuộc khí thế của ông ta cũng ổn định ở Thần Cảnh.
Nhưng trông ông ta hơi thê thảm.
“Hãy dùng thực lực mạnh nhất của cậu để đánh với tôi một trận đi!”
Sát thủ Hồng Trần tức giận nói.
Ngay sau đó, ông ta lập tức lao thẳng đến chỗ Dương Thanh.