Chương 936: Chán sống lắm à
“Tay bắn tỉa, bắn cho tôi, bắn ngay cho tôi!”
Quan Hân tức giận quát.
Nhưng tiếng súng vẫn không vang lên, ngay cả chấm đỏ cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, ngay cả Dương Thanh cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Bởi vì anh cũng không hiểu sao mười hai tay súng bắn tỉa kia bỗng không có động tĩnh gì nữa.
“Các người xông lên giết chết tên khốn kiếp này cho tôi!” Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Quan Hân lại quát lên với mười mấy vệ sĩ.
Nhưng đúng lúc này, một hơi thở mạnh mẽ bỗng ập tới.
“Rầm rầm rầm!”
Chỉ một giây sau, mười mấy vệ sĩ nhà họ Quan đã ngã lăn ra đất.
Còn Dương Thanh thì vẫn đứng im, không hề ra tay.
Thấy cảnh tượng này, Quan Hân trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi và không dám tin.
“Con cháu nhà họ Quan ngày càng ngông cuồng đấy nhỉ”. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Một lão già mặc áo vải màu xám bỗng xuất hiện, hờ hững nhìn chằm chằm vào Quan Hân.
“Ông Đỗ!”
Lão già đang chắn trước mặt Quan Hân lập tức hô lên kinh ngạc.
Người vừa giúp Dương Thanh giải quyết hết đám vệ sĩ nhà họ Quan không phải ai xa lạ, chính là ông Đỗ của nhà họ Tiết.
Dương Thanh hơi híp mắt, ông Đỗ này thú vị thật, không ngờ lão ta lại chủ động chạy đến để giải quyết phiền phức giúp anh.
Rõ ràng mười hai tay bắn tỉa vừa rồi cũng đã bị lão ta giải quyết.
Quan Hân cũng không nhận ra ông Đỗ, chỉ nghĩ ông Đỗ là trợ thủ do Dương Thanh gọi tới, lập tức giận dữ nói.
“Mau im đi!”
Lão già nhà họ Quan lập tức cảm thấy người lạnh toát, vội ngăn cản.
Sỉ nhục ông Đỗ cũng không khác gì sỉ nhục Tiết Vương, cho dù ông Đỗ giết Quan Hân ngay, Quan Vương cũng không thể nói gì.
Lão già nhà họ Quan vội nói.
“Hừ!”
Ông Đỗ không nói gì, chỉ hơi nhích chân, bóng dáng lão ta lập tức biến mất.
“Bốp!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai bỗng vang lên, Quan Hân lập tức bị đánh bay đi, trong miệng toàn máu.
Nếu ông Đỗ không nương tay, cái tát này đã đủ để lấy mạng Quan Hân rồi.
Tuy lão già nhà họ Quan cảm thấy rất nhục nhã nhưng không thể thắng nổi ông Đỗ, cho dù lão ta không cam lòng thì cũng phải nén giận.
“Ông… ông dám đánh tôi à?”
Đã bao giờ Quan Hân bị người ta đánh đâu cơ chứ?
Chuyện gặp phải Dương Thanh đã khiến cô ta tức giận lắm rồi, giờ ông Đỗ còn tát cô ta, đúng là nhục nhã.
“Cho dù tôi giết cô thì cũng không sao hết, cô có tin không?”
Trong mắt ông Đỗ lóe lên sát khí.
Sao cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết có thể là người lương thiện được?
Hơn nữa lão ta cũng không nói dối, với thân phận và thực lực của lão ta, cho dù lão ta giết Quan Hân thì cuối cùng chuyện này cũng không đi đến đâu cả.
Nhà họ Tiết và nhà họ Quan đều là Vương tộc, thực lực ngang nhau, nếu đánh nhau thì đôi bên đều sẽ bị tổn hại.
Hơn nữa lão ta là cao thủ của Vương tộc.
Nhà họ Quan cũng không thể bắt lão ta đền mạng đúng không?
Nếu họ cứ muốn ông Đỗ đền mạng, chỉ mình lão ta cũng có thể xới tung nhà họ Quan, đến khi đó tổn thất của nhà họ Quan sẽ càng lớn.
Quan Hân đang định chửi tiếp thì bị lão già nhà họ Quan che miệng.
“Cô chủ, cô nên im lặng thì hơn! Ông Đỗ nói không sai đâu, nếu ông ta giết cô, cô sẽ chết một cách uổng phí đấy”.
“Nếu cô cứ muốn hỗn láo với ông Đỗ tiếp thì tôi cũng chịu”.
“Tôi hy vọng cô hãy bình tĩnh lại, nếu cô vẫn định hỗn láo với ông Đỗ, tôi khuyên cô nên liên lạc với Quan Vương trước thì hơn”.
Lão già nhà họ Quan nói rồi bỏ tay xuống.
Tuy Quan Hân đã quen thói ngang ngược nhưng cũng không ngu, bằng không Quan Vương đã không cử cô ta đến Yến Đô rồi.
Lúc này cô ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu cao thủ mạnh nhất bên cạnh Tiết Vương muốn giết cô ta, cô ta sẽ chết uổng phí.
“Bốp!”
Quan Hân tát lão già nhà họ Quan rồi tức giận nói: “Nếu ông dám hỗn xược nữa, tôi sẽ giết ông!”
Tuy lão già nhà họ Quan có thể tránh nhưng lại không làm.
Lão ta biết Quan Hân vừa mới mất mặt trước Dương Thanh và ông Đỗ, không thể lấy lại thể diện được nên chỉ có thể trút giận lên lão ta mà thôi.
Ông Đỗ hừ lạnh: “Chủ Vương tộc như Quan Vương lại có đứa cháu gái hống hách thế này, đúng là đáng buồn thật đấy!”
Quan Hân cắn môi, không dám nói gì.
“Cậu không sao chứ?”
Ông Đỗ bước đến trước mặt Dương Thanh rồi hỏi.
Dương Thanh mỉm cười nghiền ngẫm: “Ông nghĩ tôi sẽ bị sao ư?”
Ông Đỗ cười khan: “Do tôi sơ suất rồi, ha ha!”
Khi thấy dáng vẻ khúm núm của ông Đỗ trước mặt Dương Thanh, lão già nhà họ Quan có vẻ rất kinh ngạc.
Nếu không biết thân phận của ông Đỗ, chắc chắn lão ta sẽ không tin ông Đỗ có quan hệ với Dương Thanh.
Hơn nữa với tình hình này, hình như ông Đỗ chủ động tới giúp Dương Thanh thì phải.
“Không sao thì tốt”.
Ông Đỗ mỉm cười, nhìn về phía Quan Hân, thái độ bỗng thay đổi hẳn. Lão ta híp mắt: “Tôi không quan tâm nhà họ Quan các người có ân oán gì với cậu Thanh, nhưng hôm nay tôi nói rõ, ai dám đối đầu với cậu Thanh thì cũng là kẻ địch của ông Đỗ này”.
Quan Hân cắn môi, hỏi: “Ông Đỗ, anh ta chỉ là chủ tịch của một doanh nghiệp ở Yến Đô mà thôi, còn ông là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Tiết, sao ông phải giúp anh ta chứ?”
“Im miệng!”
Ông Đỗ lạnh lùng quát: “Nếu cô vẫn dám hỗn láo với cậu Thanh, tôi sẽ lấy mạng cô trước đấy!”
Trái ý cái là đòi lấy mạng người ta ngay, Quan Hân càng tức giận hơn, nhưng bắt buộc phải ngậm miệng.
“Đưa Quan Duyệt ra đây!”
Dương Thanh không muốn nói nhảm nữa, nếu ông Đỗ đã muốn ra mặt thì cứ để lão ta làm thế đi.
Vừa hay anh cũng không muốn thể hiện quá nhiều.
Sự xuất hiện của ông Đỗ đã giúp anh che giấu rất nhiều thứ.
Quan Hân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Thanh.
“Cậu Thanh đang hỏi cô, sao cô không đáp?”
Ông Đỗ nhíu mày.
“Đưa Quan Duyệt ra đây!”
Tuy lão già nhà họ Quan cảm thấy rất nhục nhã nhưng không thể thắng nổi ông Đỗ, cho dù lão ta không cam lòng thì cũng phải nén giận.
“Ông… ông dám đánh tôi à?”
Đã bao giờ Quan Hân bị người ta đánh đâu cơ chứ?
Chuyện gặp phải Dương Thanh đã khiến cô ta tức giận lắm rồi, giờ ông Đỗ còn tát cô ta, đúng là nhục nhã.
“Cho dù tôi giết cô thì cũng không sao hết, cô có tin không?”
Trong mắt ông Đỗ lóe lên sát khí.
Sao cao thủ mạnh nhất nhà họ Tiết có thể là người lương thiện được?
Hơn nữa lão ta cũng không nói dối, với thân phận và thực lực của lão ta, cho dù lão ta giết Quan Hân thì cuối cùng chuyện này cũng không đi đến đâu cả.
Nhà họ Tiết và nhà họ Quan đều là Vương tộc, thực lực ngang nhau, nếu đánh nhau thì đôi bên đều sẽ bị tổn hại.
Hơn nữa lão ta là cao thủ của Vương tộc.
Nhà họ Quan cũng không thể bắt lão ta đền mạng đúng không?
Nếu họ cứ muốn ông Đỗ đền mạng, chỉ mình lão ta cũng có thể xới tung nhà họ Quan, đến khi đó tổn thất của nhà họ Quan sẽ càng lớn.
Quan Hân đang định chửi tiếp thì bị lão già nhà họ Quan che miệng.
“Cô chủ, cô nên im lặng thì hơn! Ông Đỗ nói không sai đâu, nếu ông ta giết cô, cô sẽ chết một cách uổng phí đấy”.
“Nếu cô cứ muốn hỗn láo với ông Đỗ tiếp thì tôi cũng chịu”.
“Tôi hy vọng cô hãy bình tĩnh lại, nếu cô vẫn định hỗn láo với ông Đỗ, tôi khuyên cô nên liên lạc với Quan Vương trước thì hơn”.
Lão già nhà họ Quan nói rồi bỏ tay xuống.
Tuy Quan Hân đã quen thói ngang ngược nhưng cũng không ngu, bằng không Quan Vương đã không cử cô ta đến Yến Đô rồi.
Lúc này cô ta đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nếu cao thủ mạnh nhất bên cạnh Tiết Vương muốn giết cô ta, cô ta sẽ chết uổng phí.
“Bốp!”
Quan Hân tát lão già nhà họ Quan rồi tức giận nói: “Nếu ông dám hỗn xược nữa, tôi sẽ giết ông!”
Tuy lão già nhà họ Quan có thể tránh nhưng lại không làm.
Lão ta biết Quan Hân vừa mới mất mặt trước Dương Thanh và ông Đỗ, không thể lấy lại thể diện được nên chỉ có thể trút giận lên lão ta mà thôi.
Ông Đỗ hừ lạnh: “Chủ Vương tộc như Quan Vương lại có đứa cháu gái hống hách thế này, đúng là đáng buồn thật đấy!”
Quan Hân cắn môi, không dám nói gì.
“Cậu không sao chứ?”
Ông Đỗ bước đến trước mặt Dương Thanh rồi hỏi.
Dương Thanh mỉm cười nghiền ngẫm: “Ông nghĩ tôi sẽ bị sao ư?”
Ông Đỗ cười khan: “Do tôi sơ suất rồi, ha ha!”
Khi thấy dáng vẻ khúm núm của ông Đỗ trước mặt Dương Thanh, lão già nhà họ Quan có vẻ rất kinh ngạc.
Nếu không biết thân phận của ông Đỗ, chắc chắn lão ta sẽ không tin ông Đỗ có quan hệ với Dương Thanh.
Hơn nữa với tình hình này, hình như ông Đỗ chủ động tới giúp Dương Thanh thì phải.
“Không sao thì tốt”.
Ông Đỗ mỉm cười, nhìn về phía Quan Hân, thái độ bỗng thay đổi hẳn. Lão ta híp mắt: “Tôi không quan tâm nhà họ Quan các người có ân oán gì với cậu Thanh, nhưng hôm nay tôi nói rõ, ai dám đối đầu với cậu Thanh thì cũng là kẻ địch của ông Đỗ này”.
Quan Hân cắn môi, hỏi: “Ông Đỗ, anh ta chỉ là chủ tịch của một doanh nghiệp ở Yến Đô mà thôi, còn ông là cao thủ mạnh nhất của nhà họ Tiết, sao ông phải giúp anh ta chứ?”
“Im miệng!”
Ông Đỗ lạnh lùng quát: “Nếu cô vẫn dám hỗn láo với cậu Thanh, tôi sẽ lấy mạng cô trước đấy!”
Trái ý cái là đòi lấy mạng người ta ngay, Quan Hân càng tức giận hơn, nhưng bắt buộc phải ngậm miệng.
“Đưa Quan Duyệt ra đây!”
Dương Thanh không muốn nói nhảm nữa, nếu ông Đỗ đã muốn ra mặt thì cứ để lão ta làm thế đi.
Vừa hay anh cũng không muốn thể hiện quá nhiều.
Sự xuất hiện của ông Đỗ đã giúp anh che giấu rất nhiều thứ.
Quan Hân không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Dương Thanh.
“Cậu Thanh đang hỏi cô, sao cô không đáp?”
Ông Đỗ nhíu mày.
“Đưa Quan Duyệt ra đây!”
Quan Hân có vẻ rất không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi.
Quan Duyệt nhanh chóng được đưa ra ngoài. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha !
Nhưng khi nhìn thấy Quan Duyệt, Dương Thanh rất tức giận.
“Cô chán sống lắm à?”
Dương Thanh chợt quát: “Nếu vậy thì tôi sẽ giúp cô!”
Ngay sau đó, anh đã xuất hiện trước mặt Quan Hân, tóm lấy cổ cô ta rồi nhấc bổng lên.
Lão già nhà họ Quan còn chưa kịp phản ứng gì thì chủ nhân đã bị người ta xách cổ lên, chuyện này khiến lão ta rất sợ hãi.
Đến giờ lão ta mới nhận ra, người thanh niên trước mặt đáng sợ tới mức nào.
----------------------------