"Ông Cửu, ông đã giúp tôi quá nhiều, hiện ông quay về Miêu Thành đi, tiện thể dẫn Hoài Lam đi theo, tôi hành động một mình cũng sẽ dễ che giấu hơn".
Lão Cửu lập tức nhíu chặt mày, nhìn Dương Thanh, hỏi: "Nhất định phải ở lại sao?"
Dương Thanh gật đầu: "Phải ở lại!"
Anh đã bị chia cách với vợ con mình tròn năm năm, khó khăn lắm mới gặp được nhau, chưa được bao lâu lại phải bất đắc dĩ chia xa suốt một năm ròng.
Anh đã rất có lỗi với Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu, không thể lại bắt hai người phải chịu nỗi khổ vốn họ không cần gánh chịu như thế nữa.
Lão Cửu và Hoài Lam đều nhìn về phía Dương Thanh, thấy ánh mắt anh vô cùng kiên định.
Hoài Lam bèn nói với Dương Thanh: "Nếu anh muốn ở lại thì tôi sẽ ở lại cùng anh, chí ít tôi cũng biết rõ tình hình bên này, hơn nữa cũng có khá nhiều chỗ quen biết, có lẽ sẽ giúp ích được cho anh".
Lão Cửu nhìn chằm chằm Dương Thanh hồi lâu, trầm mặc một lát mới thở dài, nói: "Miêu thành chủ bảo tôi tới đi cùng cậu thì dù có chết tôi cũng phải bảo vệ cậu, nếu cậu đã chọn ở lại chỗ này, tôi đành phải theo thôi".
Lòng Dương Thanh chợt ấm áp hẳn, nhưng cũng rất băn khoăn, cả lão Cửu và Hoài Lam lựa chọn ở lại cùng anh đều sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Anh cũng biết, dù anh không đồng ý nhưng hai người này sẽ không chịu bỏ anh lại mà đi.
Vậy nên, anh chỉ còn cách ghi nhớ ơn này trong lòng.
Dương Thanh cảm kích nói: "Ơn này thật không biết nói sao cho đủ, chỉ cần tôi có thể sống sót rời khỏi đây, ngày sau nếu hai người cần gì ở tôi, xin cứ việc nói với tôi một tiếng".
Hoài Lam mỉm cười: "Anh Thanh, anh không cần cảm ơn tôi, thực ra tôi giúp anh cũng chính là đang giúp mình".
"Nay tôi đã phản bội thành chủ Hoài Thành, lại còn bày mưu đẩy tội lên đầu phủ Hoài Thành khiến Dược Vương Cốc căm thù phủ Hoài Thành như thế, người khác có thể không rõ chân tướng sự việc nhưng thành chủ Hoài Thành nhất định đã biết rõ, đây chính là âm mưu của tôi".
"Theo những gì tôi được biết về thành chủ Hoài Thành, ông ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi đâu. Nếu đã thế, tôi cũng hi vọng có thể làm giảm mạnh thực lực của phủ Hoài Thành. Nếu được vậy thì tôi sẽ được an toàn hơn một chút".
Lão Cửu cũng lên tiếng: "Cậu không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn Miêu thành chủ là được rồi, tôi cũng chỉ nghe lệnh ngài ấy để làm việc thôi".
Nói xong, ông lão nhìn sang Hoài Lam, hỏi: "Tiếp sau đây, chúng ta cần làm gì?"
Dương Thanh cũng nhìn Hoài Lam. Dường như đã sớm tính toán đâu ra đấy, vừa nghe lão Cửu hỏi, Hoài Lam bèn nói ngay: "Trước tiên chúng ta tới Thiện Thành đã, thành phố này cách Hoài Thành chỉ chừng hai giờ di chuyển thôi".