Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Lưu Khánh chỉ có thực lực Thiên Cảnh Tứ Phẩm trung kỳ, nhưng vẫn là thiên tài mà Thiên Hải Tông chú trọng bồi dưỡng, hắn không nói bừa.

Đương nhiên, cho dù hắn không nói, nếu Hạ Hà gia nhập Thiên Hải Tông thì cũng được xem như thiên tài đỉnh cao, thậm chí còn được tông chủ nhận làm đồ đệ.

Sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn tái nhợt, nếu Hạ Hà gia nhập Thiên Hải Tông thật, chắc chắn sẽ được Thiên Hải Tông chú trọng bồi dưỡng.

Vì liên quan tới Hạ Hà, Thiên Hải Tông cũng sẽ che chở thế tục, đây không phải chuyện tốt với thế lực sau lưng lão ta.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Hạ Hà.

Hạ Hà vẫn lạnh lùng nhìn Lưu Khánh.

“Cô ấy không đồng ý!”

Đúng lúc này, một giọng nói như âm thanh của thần linh bỗng giáng từ trên trời xuống.

Đám người nhìn về phía có tiếng nói, ngay sau đó, cảnh tượng khiến họ khiếp sợ xuất hiện, một thanh niên đeo kiếm màu vàng đi tới từ không trung.

Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Tứ trưởng lão!”

Thấy Dương Thanh xuất hiện, Diệp Chiến Quốc kích động hô.

Sau khi nhìn thấy Dương Thanh, tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ cũng thầm thở phào.

Họ không biết tại sao Dương Thanh có thể bước đi giữa không trung, cũng không biết rốt cuộc bây giờ Dương Thanh có cấp bậc gì, họ chỉ biết Dương Thanh chưa bao giờ khiến họ thất vọng trong quá khứ.

Ở phía Thủ Hộ Minh, sau khi thấy Dương Thanh, con ngươi của Đỗ Ngọc Sơn bỗng co lại, vô cùng hoảng sợ, không ngờ lão ta lại không cảm nhận được khí thế của anh, sao có thể chứ?

Trên thế giới chỉ có hai kiểu người không có khí thế, một là người bình thường không hề tu luyện, hai là cao thủ siêu mạnh.

Đỗ Ngọc Sơn đã bước vào Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ nhưng vẫn không cảm nhận được khí thế của Dương Thanh, tức là Dương Thanh mạnh hơn lão ta rồi à?

Nghĩ tới đây, Đỗ Ngọc Sơn không khỏi sợ hãi, chỉ muốn rời đi.

Các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ cũng sững sờ, họ vừa được chứng kiến một cô gái trẻ thức tỉnh đạo thể thiên kiếp, giờ lại có thêm một cao thủ trẻ.

Họ không cảm nhận được khí thế từ Dương Thanh, đương nhiên cao thủ có thể bước đi giữa không trung sẽ không phải người bình thường, tức là thực lực của Dương Thanh đã hơn xa họ.

Chẳng phải thế tục là vùng đất chết cho việc tu luyện à?

Tại sao chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi mà đã có hai thiên tài với thiên phú đáng sợ xuất hiện thế?

“Dương Thanh!”

Hạ Hà nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, mỗi khi cô ta gặp rắc rối, Dương Thanh sẽ luôn xuất hiện.

Cô ta bỗng muốn lao tới ôm Dương Thanh, nhưng cô ta biết mình không thể làm thế.

Dương Thanh khẽ gật đầu với Hạ Hà rồi nhìn sang đám người Diệp Chiến Quốc, thấy không có ai bị thương, lúc này anh mới thở phào.

Lưu Khánh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, hỏi: “Cậu là ai?”

Dương Thanh không trả lời đối phương mà nhìn về phía Đỗ Ngọc Sơn ở chỗ Thủ Hộ Minh.

Thấy Dương Thanh nhìn mình, Đỗ Ngọc Sơn bỗng vô cùng căng thẳng, nhưng lão ta không thể hiện ra mà giả vờ bình tĩnh, nhìn lại Dương Thanh.

Bị Dương Thanh ngó lơ, Lưu Khánh nhíu mày, các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ đi theo hắn cũng sầm mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK