Chương 192: Lão Hồng nhà họ Mạnh
Khi con dao găm kia sắp đâm vào tim Dương Thanh, thậm chí đầu mũi dao đã chạm vào quần áo anh.
Tốc độ của hắn rất nhanh nhưng Dương Thanh còn nhanh hơn, nắm đấm kia xuyên thủng cánh cửa, đập mạnh vào ngực của người kia.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, theo tiếng xương vỡ, cơ thể của người kia bay thẳng ra ngoài.
Dương Thanh lắc người, lập tức tới bên cạnh người kia.
Đối phương còn chưa nói được lời nào, Dương Thanh đã giẫm một chân lên trên cổ hắn, con ngươi của người kia co lại, đầy khủng hoảng.
Hắn thật sự không hiểu nổi, rõ ràng mình không gây ra bất kỳ tiếng động nào, vẫn luôn ẩn nấp ở sau cửa phòng ngủ, sao Dương Thanh có thể phát hiện ra mình được?
Lúc này Dương Thanh mới nhìn kỹ gương mặt người kia. Đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn. Từ việc hắn ra đòn tàn nhẫn đã đủ để chứng minh bản lĩnh của hắn không tầm thường.
Không chỉ vậy, chắc chắn hắn đã từng giết rất nhiều người. Chỉ có loại người này mới ra tay gọn gàng dứt khoát như vậy.
Nếu vừa rồi Dương Thanh không cảm nhận được sát khí trên người hắn, có lẽ anh đã bị đối phương tổn thương rồi.
"Nói, là ai phái mày tới?"
Dương Thanh lạnh lùng hỏi, trong giọng nói chứa sát ý mãnh liệt.
Chân anh hơi dùng sức, người kia lập tức cảm giác cổ mình như bị sức nặng nghìn cân đè xuống. Dương Thanh mà muốn là có thể đạp gãy cổ hắn.
Sợ hãi trước cái chết làm sắc mặt người đàn ông nằm trên mặt đất tái nhợt.
"Là nhà họ Mạnh phái tôi tới!"
Người đàn ông nghiến răng nói. Do bị Dương Thanh đạp trên cổ, giọng hắn rất trầm.
Hai mắt Dương Thanh hơi híp lại. Vẫn là nhà họ Mạnh. Xem ra mình quá nhân từ với nhà họ Mạnh, mới để cho bọn họ năm lần bảy lượt tới khiêu khích mình.
"Tao là người nhà họ Mạnh. Tốt nhất mày nên thả tao về, bằng không nhà họ Mạnh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày. Dù sao ở nhà họ Mạnh còn có cao thủ mạnh hơn tao, còn có...”
Người kia thấy ánh mắt Dương Thanh thay đổi, còn tưởng anh sợ nên uy hiếp.
"Rắc!"
Nhưng hắn còn chưa nói xong, cái chân giẫm trên cổ hắn đột nhiên dùng sức, một tiếng xương gãy vang lên, tên đó chết không nhắm mắt.
"Đây là lần cuối cùng. Nếu nhà họ Mạnh còn dám khiêu khích, vậy chỉ có thể xóa sổ!"
Dương Thanh làm xong tất cả chuyện này lại giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt bình tĩnh nói.
Anh lấy di động và gọi một cuộc điện thoại: "Trong phòng ngủ của tôi có một thi thể. Hãy ném nó tới cửa nhà họ Trang, thuận tiện đổi cửa phòng ngủ khác cho tôi. Hai giờ sau, tôi sẽ về nhà”.
"Vâng!"
Đối phương đáp.
Từ lúc Dương Thanh vào cửa đến bây giờ mới chỉ hai phút.
"Y Y còn có chút việc bận phải làm, con bé bảo chúng ta đi trước, chờ con bé làm xong sẽ qua sau”.
Dương Thanh vừa lên xe, Tần Thanh Tâm đã nói với anh.
"Được!"
Dương Thanh gật đầu và khởi động xe rời đi.
Nhà họ Trang ở Giang Hải.
Trong một biệt thự, một ông già tóc bạc mặc bộ sườn xám nam ngồi trước bàn gỗ cao cấp.
Mà bên cạnh là Trang Thánh - người xuất sắc nhất trong đời thứ hai nhà họ Trang.
"Lão Hồng, may nhờ có ông, nếu không chắc chắn tôi sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ bố tôi giao cho. Tôi lấy trà thay rượu, mời ông một ly!"
Trang Thánh rót hai ly trà, đưa cho lão ta một ly, còn mình cầm một ly lên, vẻ mặt cung kính nói.
Lão Hồng cười cởi mở: "Đây là chuyện nên làm thôi, cậu không cần khách sáo!"
Lão Hồng nói xong, nâng chén trà lên uống một hớp nhỏ.
"Lão Hồng, ông cũng xem qua video kia rồi. Thằng nhóc kia có thể dùng một chiếc bút giết người cách xa mấy chục mét. Theo ông, với bản lĩnh của cậu ta thì có thể chống đỡ được bao lâu dưới tay anh Triệu?"
Trang Thánh đột nhiên hỏi.
Cho dù lão Hồng luôn nói chắc chắn nhưng Trang Thánh vẫn không yên tâm, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt lão ta.
Lão Hồng cười khinh thường: "Tài vặt thôi!"
Lão ta nói vừa dứt lời, tay đã cầm cái thìa sắt trên bàn trà lên và vung lên, một tia sáng lạnh xuất hiện.
"Xoảng!"
Một tiếng động lớn vang lên, trên cửa chống trộm của biệt thự lập tức xuất hiện một lỗ thủng có ánh sáng xuyên qua.
Trang Thánh đột nhiên trợn trừng hai mắt. Đây là lần đầu tiên ông ta tận mắt nhìn thấy cao thủ có thực lực mạnh như vậy.
Từ chỗ của bọn họ tới cửa chống trộm xa khoảng mười lăm mét, thìa sắt từ trong tay lão Hồng giống như viên đạn, xuyên qua cửa chống trộm trong nháy mắt.
Cửa chống trộm trong biệt thự nhà họ Trang đều làm bằng hợp kim đặc biệt nguyên lại bị một chiếc thìa sắt bình thường xuyên thủng, quả thật quá kỳ diệu.
"Đồ đệ của tôi cũng có thể làm được như vậy!"
Vẻ mặt lão Hồng đắc ý. Mặc dù không trả lời Trang Thánh nhưng lão ta đã dùng hành động thực tế nói cho ông ta biết đồ đệ của mình lợi hại tới mức nào.
Lúc này Trang Thánh mới lấy lại tinh thần và lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng nói: "Lão Hồng, là tôi quá lo lắng rồi!"
Từng giây từng phút trôi qua, đã hai giờ kể từ lúc đồ đệ của lão Hồng rời đi nhưng vẫn chưa thấy quay về.
Ngay đến lão Hồng cũng có cảm giác không ổn.
"Lão Hồng, sao anh Triệu còn chưa về? Hay là gọi điện thoại cho anh ấy?"
Trang Thánh dè dặt hỏi.
Lão Hồng khẽ nhíu mày, tỏ ra không vui: "Sao thế? Mới hai giờ mà cậu đã không chờ được à?"
"Không, tôi không có ý này. Chỉ là sắp tới giờ cơm tối, để tôi sai người chuẩn bị cơm nước cho ông”.
Trang Thánh vô cùng hoảng sợ, vội vàng giải thích.
Lão Hồng hừ một tiếng: "Cậu cứ sai người chuẩn bị trước đi!"
"Vâng!"
Trang Thánh vội vàng rời khỏi biệt thự.
Chờ Trang Thánh đi rồi, lão Hồng mới gọi điện thoại cho đệ tử của mình.
Nhưng lão ta gọi liên tục mấy cuộc đều không có ai nghe máy.
"Lão Hồng, không xong rồi!"
Đúng lúc này, Trang Thánh mới đi đã xông vào, mặt mày hoảng sợ.
"Đã xảy ra chuyện gì mà cậu cuống cả lên thế?"
Lão Hồng tức giận nói.
"Anh… anh Triệu… về rồi!"
Ánh mắt Trang Thánh vẫn tràn ngập hoảng sợ.
Lão Hồng còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, cười lạnh: "Chẳng phải nó về là rất bình thường sao? Lẽ nào nó đi giết người giúp nhà họ Trang cậu xong, còn phải ở lại bên ngoài à? Bảo nó tới gặp tôi!"
"Anh… anh Triệu, anh ấy, anh ấy đã chết rồi!"
Trang Thánh nuốt nước bọt và lau mồ hôi lạnh trên trán, lắp bắp nói.
"Cái gì?"
Lão Hồng đứng phắt dậy, vô cùng chấn động.
Lão ta biết rất rõ đệ tử của mình có thực lực thế nào. Mà người được phái đi giết Dương Thanh còn là một đồ đệ đắc ý nhất của lão ta, đã hoàn toàn thừa kế được võ đạo của lão ta.
Nhưng bây giờ, Trang Thánh nói cho lão ta biết là người đã chết rồi!
"Chết? Ai chết? Cậu nói rõ cho tôi nghe xem nào!"
Lão Hồng lắc người đã lập tức tới trước mặt Trang Thánh, chộp lấy cổ họng của ông ta và dùng một cánh tay nâng ông ta lên.
Mặt Trang Thánh trắng bệch, vô cùng hoảng sợ. Ông ta bị bóp cổ, hít thở còn không được thì sao có thể nói chuyện được chứ?
"Bịch" một tiếng, Trang Thánh bị lão Hồng ném sang một bên.
Lão Hồng nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu cậu dám lừa tôi dù chỉ một từ, tôi sẽ giết chết cậu!"
Chẳng mấy chốc, lão Hồng thấy được một thi thể. Đó chính là đệ tử đắc ý nhất của lão ta với phần ngực nát bét.
Đầu của hắn nghiêng qua một bên, cổ bị gãy, rõ ràng đây mới là một đòn trí mạng.
Hai mắt hắn vẫn còn mở thật to, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Tất cả những điều này cho thấy sự đau đớn và khiếp sợ mà hắn phải chịu trước khi chết.
----------------------------