Thượng Quan Hoàng luôn rất cẩn thận, bây giờ Hoàng tộc vừa phải chịu tổn thất nặng nề, thậm chí ngay cả Hoàng Chủ tiền nhiệm cũng đã chết, lão ta không cho phép bất cứ chuyện gì có thể đe dọa đến Hoàng tộc xảy ra.
Thế nên tìm thấy Dương Thanh rồi khống chế anh đã trở thành chấp niệm trong lòng lão ta.
Nhưng lúc này, Dương Thanh đã bị cỏ cây rậm rạp che kín, hơn nữa anh chỉ đang thở chứ không hề có khí thế gì, cho dù Thượng Quan Hoàng đi ngang qua anh thì cũng sẽ không phát hiện ra, trừ khi lão ta bất cẩn giẫm lên người Dương Thanh.
Ba ngày sau đó, Thượng Quan Hoàng đích thân dẫn cao thủ của Hoàng tộc tìm kiếm tung tích của Dương Thanh trong khu rừng ở Hoàng thành, nhưng không thu hoạch được gì hết.
Phía bên kia, Thượng Quan Tử Chí cũng không đạt được kết quả gì trong việc tìm kiếm cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý.
Chuyện này khiến Thượng Quan Hoàng hết sức tức giận.
“Hoàng Chủ, chúng ta bỏ cuộc thôi! Chúng ta đã tìm kiếm trong khu rừng này suốt ba ngày, gần như đạp bằng mọi ngóc ngách ở đây nhưng vẫn không thấy Dương Thanh đâu, chắc cậu ta đã rời khỏi Hoàng thành rồi”.
Một cao thủ của Hoàng tộc nói với vẻ mệt mỏi, trong ba ngày qua, họ không được chợp mắt chút nào, bây giờ ai cũng thấy rất mệt.
Thượng Quan Hoàng hít sâu một hơi, nói với vẻ không cam lòng: “Rút!”
Các cao thủ của Hoàng tộc đều rời khỏi khu rừng.
Sau khi quay về Hoàng phủ, Thượng Quan Hoàng bắt đầu bế quan tu luyện, lần này Hoàng tộc bị tổn thất nặng nề, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh duy nhất là Thượng Quan Phó cũng đã chết, Thượng Quan Hoàng phải bước vào cảnh giới Siêu Phàm ngay thì mới có thể giảm tổn thất của Hoàng tộc họ Thượng Quan tới mức nhỏ nhất.
Nhoằng cái đã được bảy ngày kể từ khi Dương Thanh giết Vũ Văn Bân.
Một ngày nọ, một cơn mưa lớn bỗng giáng xuống Hoàng thành Thượng Quan.
Đây là cơn mưa lớn nhất ở Hoàng thành Thượng Quan trong năm mươi năm qua, nó kéo dài tổng cộng năm tiếng.
Sau cơn mưa đó, trời quang mây tạnh, dường như mọi thứ đều tái sinh.
Lúc này, trong khu rừng ở Hoàng thành Thượng Quan, mấy khóm hoa bụi cỏ bỗng giật nhẹ, khiến mấy chú chim nhỏ đang đậu trên đó kinh hãi, lập tức bay đi.
“Soạt!”
Một người thanh niên bỗng ngồi dậy từ đám hoa cỏ đó.
“Phù!”
Dương Thanh mở mắt, thở hắt ra, anh ngồi im một lúc lâu, bỗng hoàn hồn, mừng rỡ nói: “Mình chưa chết à?”
Sau khi đứng dậy, anh mới kinh ngạc phát hiện vết thương trên người anh đã khỏi hẳn, toàn thân vô cùng sảng khoái.
Anh bước lên trước mấy bước, bỗng đứng đờ ra, anh vung nắm đấm lên, khí thế đáng sợ lập tức bùng nổ từ tay anh.
“Mình… mình đã hồi phục? Võ công của mình khôi phục rồi à?”
Dương Thanh lập tức sững sờ, anh có thể cảm nhận được tu vi của anh đã khôi phục, khi chưa mất võ công, anh mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh, nhưng bây giờ anh đã đạt tới Siêu Phàm Ngũ Cảnh rồi.
Vượt qua hai cảnh giới liền, sao anh lại không kích động được cơ chứ?
Dương Thanh lập tức ngửa mặt cười to: “Ha ha, võ công của mình khôi phục rồi!”
Không ai biết anh đã trải qua khoảng thời gian bị mất võ công như thế nào, anh vừa phải chịu nỗi đau khổ khi mất võ công, vừa phải đối phó với nhà họ Lý và Hoàng tộc họ Thượng Quan đang nhắm vào mình.
Lúc nào anh cũng phải thận trọng, cứ như đang bước trên băng mỏng, chỉ cần bất cẩn là sẽ để lộ sự thật anh đã mất võ công ngay, anh sẽ bị nhà họ Lý giết hoặc bị Hoàng tộc họ Thượng Quan tiêu diệt.
Bây giờ, rốt cuộc võ công của anh cũng khôi phục, thậm chí còn tăng hai cảnh giới, đối với anh, đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Sau khi kích động xong, Dương Thanh dần bình tĩnh lại, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, anh híp mắt: “Đến lúc giải quyết một số chuyện rồi!”
Hồi trước, khi mới đạt đến Siêu Phàm Tam Cảnh, anh đã phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Lục Cảnh, bây giờ anh đã bước vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh, kết hợp với huyết mạch cuồng hóa, nếu gặp phải người bảo vệ Siêu Phàm Thất Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp, chắc anh sẽ không chật vật như lần trước đâu nhỉ?
Nhưng Dương Thanh vẫn không hiểu rốt cuộc trên người mình đã xảy ra chuyện gì, anh biết rõ hôm đó mình đã bị thương nặng tới mức nào, thậm chí cũng sẵn sàng để chết.
Không ngờ sau khi hôn mê một khoảng thời gian, chẳng những vết thương của anh đã lành mà còn đột phá hai cảnh giới.
Anh cảm nhận cơ thể mình, bỗng phát hiện cảm giác quen thuộc mãnh liệt. Dương Thanh mừng rỡ nói: “Là Sinh Tử Đan mà Lý Trọng đưa cho mình!”
Anh có thể cảm nhận được dược hiệu của Sinh Tử Đan vẫn còn sót lại trong người anh.
Hồi trước, khi rơi vào bước đường cùng, anh đã uống Sinh Tử Đan nhưng không có hiệu quả gì hết, anh còn tưởng Lý Trọng lấy viên thuốc này ra để lừa mình.
Nhưng bây giờ, anh bỗng hiểu tại sao nó được gọi là Sinh Tử Đan.
“Nếu mình đoán đúng, chỉ khi người uống trải qua cái chết thì Sinh Tử Đan mới phát huy tác dụng cải tử hoàn sinh”.
“Hay nói cách khác, nếu trước đó mình không uống Sinh Tử Đan thì lần này mình đã chết thật rồi”.
Dương Thanh lẩm bẩm, trừ cách giải thích này, anh thật sự không nghĩ ra tại sao vết thương của anh lại lành, thậm chí cảnh giới cũng tăng vọt nữa.
Cùng lúc đó, trong Hoàng lăng dưới mặt đất của Hoàng thành Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng đang bế quan tu luyện bỗng mở mắt ra, có vẻ kinh hãi.
“Sao có thể chứ?”
Bóng dáng lão ta lóe lên, lập tức xuất hiện bên ngoài.
“Hoàng Chủ!”
Khi thấy Thượng Quan Hoàng ra ngoài, các cao thủ của Hoàng tộc lập tức bước đến, ai cũng có vẻ kinh ngạc. Họ đã cảm nhận được khí thế rất mạnh trên người Thượng Quan Hoàng.
“Hoàng Chủ, có chuyện gì thế? Sao tự dưng ngài lại ra ngoài?”, một cao thủ hỏi.
Sắc mặt của Thượng Quan Hoàng hết sức khó coi, lão ta nhìn về phía khu rừng trong Hoàng thành với vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Cậu ta đến rồi!”
“Cậu ta là ai cơ?”
Các cao thủ của Hoàng tộc đều có vẻ khó hiểu, họ không biết Thượng Quan Hoàng đang nhắc tới ai, nhưng họ có thể cảm nhận được người đó đã khiến tâm trạng của Thượng Quan Hoàng dao động rất mạnh.
Nghĩ đến đây, mọi người đều kinh hãi, rốt cuộc là ai mà có thể khiến Thượng Quan Hoàng đang bế quan tu luyện phải ra ngoài đối phó vậy?
Thượng Quan Hoàng chợt nói: “Tất cả cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc chuẩn bị chiến đấu đi!”
Lời lão ta nói khiến người của Hoàng tộc sững sờ.
Có người hỏi: “Hoàng Chủ, rốt cuộc đó là ai mà chúng ta phải gióng trống khua chiêng để nghênh chiến như thế?”
Thượng Quan Hoàng cắn răng: “Dương Thanh!”
“Sao cơ? Dương Thanh á! Chẳng phải Dương Thanh đã rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan rồi à?”
Ai cũng có vẻ khiếp sợ.
Đúng lúc này, một thanh niên bỗng xuất hiện trước mặt các cao thủ của Hoàng tộc, khi thấy anh, mọi người đều như gặp phải kẻ địch mạnh, trên mặt họ tràn ngập vẻ kinh hãi.
Thượng Quan Hoàng gần như rít lên: “Dương Thanh!”