Mạc Thanh Tu vừa biết được tin bên này thì vội dẫn theo những người thân cận chạy tới, nhưng đa phần các cường giả trong tông đều không bằng lòng theo anh ta.
Dù sao tông chủ và trưởng lão của họ cũng bị Dương Thanh chém giết, vì ngại thực lực của Dương Thanh nên không dám gây sự với anh.
Nhưng họ lại mông Hợp Hoan Tông có thể đánh chết Dương Thanh, bởi vậy, họ sẽ có cơ hội nội đấu để thành tông chủ mới của Thiên Hải Tông.
Mà Mạc Thanh Tu thì khác, anh ta nhìn ra được là Dương Thanh bất phàm, trong thời gian ngắn, tu vi của Dương Thanh lại không ngừng tăng lên, đây là điều làm người ta không thể tin nổi.
Phần đông cường giả đã chết vào tay Dương Thanh, dù là cường giả của Trung giới giới Cổ Võ thì cũng không ai có thể xuất sắc hơn thanh niên tên Dương Thanh đến từ thế tục thiếu thốn linh khí.
Trong lòng anh ta, Dương Thanh đã trở thành thần tượng, anh ta tin Dương Thanh sẽ tạo nên kỳ tích trong Trung giới giới Cổ Võ, không chết đi dễ dàng.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là sư phụ của anh ta – Tiếu Thanh Vân đã không tiếc phế bỏ tu vi để truyền Trấn Ma Kinh cho Dương Thanh.
Hiện tại, Thân Nguyên giận tím mặt vì lời nói của Mạc Thanh Tu: “To gan! Hôm nay phản đồ của Thiên Hải Tông lại nhận giặc làm cha như vậy không phải là đang phụ lòng tổ tiên Thiên Hải Tông sao?”
Mạc Thanh Tu vung trường kiếm trong tay, phóng về phía Thân Nguyên: “Đúng hay sai thì không cần ông quan tâm, xem kiếm”.
Thân Nguyên phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi: “Muốn chết!”
Lúc này, tu vi Dương Thanh cũng tăng tới mức cao nhất.
Anh như tia chớp, trong tích tắc đã lao tới trước Mạc Thanh Tu, trong lúc đó còn thuận tay bẻ gãy cổ vài võ giả.
Dương Thanh biết, Mạc Thanh Tu không phải đối thủ của Thân Nguyên, vì vậy anh mới vượt qua.
Ngô Hùng Bá gần bên cũng không nhàn rỗi, tiếp tục đánh nhau, Hợp Hoan Tông thành chiến trường bùng nổ linh khí, đất bằng bị chấn thành vô số vết nứt, đá vụn bay đầy trời.
Mạc Thanh Tu dùng thuật truyền âm mà chỉ Dương Thanh nghe được: “Anh Dương, tôi tới chậm, những trưởng lão và cường giả trong tông không bằng lòng đi theo, vô cùng xin lỗi!”
Đối với sự xuất hiện của Mạc Thanh Tu, Dương Thanh rất cảm động, dù sao đối phương cũng không có nghĩa vụ giúp anh.
Dương Thanh chân thành nói: “Đừng tự trách, tôi cảm ơn anh rất nhiều!”
Tuy Mạc Thanh Tu không thể mang tới nhiều cường giả nhưng cũng nhờ họ tham gia thì áp lực của Dương Thanh mới giảm bớt.
Đúng lúc này, Ngô Tử Kính lớn tiếng nói với người bên ngoài Hợp Hoan Tông: “Mau vào đi trưởng lão và đệ tử phủ Thành chủ, giết sạch đám Hợp Hoan Tông này đi!”
Ngô Tử Kính vừa dứt lời, vô số cường giả vọt vào.
Thân Nguyên thầm nghĩ không ổn, nhiều cường giả như vậy, dù ông ta triệu tập võ giả thì cũng không có thời gian đối phó.
Dương Thanh càng đánh càng hăng, hơn nữa thực lực còn đang tăng lên, dù mỗi lần ông ta đều dùng sát chiêu nhưng vẫn bị Dương Thanh ép cho lùi ra sau liên tục.
Trong lòng ông ta nhủ thầm: “Chẳng lẽ đây là sức mạnh của ma tu? Nếu mình có thể thông qua hắn tìm được tông môn ma tu kia, học vài công pháp ma tu, thực lực chắc sẽ tiến rất xa!
Một thằng ranh thế tục có thể thông qua ma tu để tiến bộ đến mức đáng sợ thế này, đổi lại là mình thì sẽ càng mạnh hơn thôi.
Đến lúc đó, mình chắc chắn sẽ thành người mạnh nhất trong Trung giới giới Cổ Võ, mấy cường giả Thượng giới kia cũng không phải đối thủ của mình!”
Sau một hồi suy tư, trong lòng Thân Nguyên nhanh chóng có quyết định.
Ông ta nói với Dương Thanh: “Nhóc con, cậu còn trẻ mà đã đạt được cấp độ thế này, là thiên tài đứng đầu ở Trung giới giới Cổ Võ, nếu bị tôi giết ở đây thì đúng là đáng tiếc”.
“Không bằng cậu dừng tay, gia nhập Hợp Hoan Tông, làm đệ tử thân truyền của ta...”
Nghe ông ta nói thế, đám võ giả ngớ người, họ không ngờ Thân Nguyên lại muốn lôi kéo Dương Thanh về tông.
Dương Thanh tất nhiên biết Thân Nguyên không có lòng tốt như thế, ánh mắt lập loè của ông ta đã bán đứng mưu đồ trong lòng.