Chương 170: Hai chân run rẩy
Hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt. Chiếc xe Prado chỉ đỗ lại trong vòng năm giây, Hạ Hà đã bị hai người đàn ông cưỡng chế lôi lên xe.
Đến khi Tần Thanh Tâm lấy lại tinh thần, chiếc xe đã lao vun vút đi.
Trong phòng bệnh của Tần Đại Dũng, Dương Thanh đang buồn bực lướt tin tức mới của Giang Hải thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Thấy tên người gọi tới là Tần Thanh Tâm, anh chợt có dự cảm không lành.
Với tính cách kiêu ngạo của Tần Thanh Tâm, hiện giờ chắc chắn cô sẽ không chủ động gọi cho anh, trừ phi gặp phải phiền phức gì đó.
“Dương Thanh, Hạ Hà bị người ta bắt cóc ở ngoài cổng bệnh viện rồi!”
“Một chiếc xe Prado màu trắng, biển số Giang APG696, đi về hướng Bắc”.
“Anh mau đi cứu cô ấy!”
Dương Thanh vừa ấn nghe máy, Tần Thanh Tâm đã vội vàng kể lại toàn bộ những tin tức mình biết cho anh nghe, giọng nói tràn ngập hoảng loạn.
“Được rồi, bây giờ anh sẽ đi ngay!”
Lúc này, toàn thân Dương Thanh tỏa ra khí lạnh, khiến cho Tần Đại Dũng đang nằm trên giường bệnh cũng bị khí thế mạnh mẽ này hù dọa.
“Bố, con phải ra ngoài một chuyến!”
Sau khi báo lại một câu, Dương Thanh lập tức quay người rời đi.
Đồng thời anh nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: “Vừa rồi ở cổng bệnh viện Nhân Dân có một chiếc xe…”
Sau khi dặn dò xong xuôi, anh đã rời khỏi bệnh viện.
“Anh Thanh muốn đi đâu ạ?”
Hoàng Vũ trông thấy bóng dáng Dương Thanh từ xa, lập tức chạy tới hỏi.
“Trước tiên cứ đi theo con đường trước cổng bệnh viện xuôi về hướng Bắc”, Dương Thanh lạnh lùng nói.
Cảm nhận được lửa giận bừng bừng toát ra từ người Dương Thanh, Hoàng Vũ cũng không dám hỏi nhiều, lập tức khởi động xe lao đi.
Ngay sau đó, chuông điện thoại của Dương Thanh reo lên: “Anh Thanh, đó là xe của nhà họ Trang. Bọn họ đi tới club Long Đằng”.
“Được rồi!”
Dương Thanh cúp máy rồi nói với Hoàng Vũ: “Tới club Long Đằng, lái xe nhanh hết mức cho tôi!”
“Vâng!”
Nghe thấy mệnh lệnh của Dương Thanh, Hoàng Vũ giật mình vội đáp.
Club Long Đằng là một trong số những club cao cấp nhất của Giang Hải, là sản nghiệp của nhà họ Trang.
Dương Thanh giận dữ như vậy, còn muốn đi tới đây, cậu ta dám chắc người nhà họ Trang chọc giận anh rồi.
Hoàng Vũ nhanh chóng đoán ra được.
Trưa nay vừa mới đi qua nhà họ Hùng, gia tộc hàng đầu của Giang Hải. Thậm chí đến cả nhà họ Trương cũng bị cuốn vào trong. Bây giờ anh lại muốn tìm đến nhà họ Trang, một trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải, đúng là không sợ trời không sợ đất.
Hoàng Vũ không hề cảm thấy sợ hãi mà chỉ thấy kích động, chờ mong.
Hai mươi phút sau, chiếc xe Phaeton màu đen đỗ trước cổng club Long Đằng.
“Anh Thanh!”
Dương Thanh vừa mới xuống xe đã có một người đàn ông chạy tới cung kính gọi.
“Không phải tôi bảo cậu trông chừng ở Châu Thành sao?”
Trông thấy Mã Siêu, Dương Thanh cau mày hỏi.
Sau khi đuổi nhà họ Dương ra khỏi Châu Thành, Dương Thanh đã để lại cục diện rối rắm của nhà họ Dương cho Lạc Bân giải quyết. Để mau chóng củng cố sự nghiệp ở Châu Thành, anh đã phái cả Mã Siêu và Tiền Bưu tới đó trợ giúp.
Mã Siêu đáp: “Chuyện ở Châu Thành đã ổn định cả rồi. Có Tiền Bưu ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Nghe vậy, Dương Thanh không nói gì thêm nữa, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc gần hai mươi tầng trước mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Đúng lúc ấy có một mùi thơm ngào ngạt bay tới. Một cô gái xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội xa hoa đột nhiên dán chặt lên người Dương Thanh.
Anh nhíu mày linh hoạt né tránh vòng ôm của cô ta.
Trông cô ta khoảng chừng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, có vẻ rất xinh đẹp. Nhưng không biết sau khi xóa bỏ lớp phấn trang điểm dày cộp trên mặt kia đi, liệu cô ta có còn xinh đẹp như bây giờ nữa không?
Cô nàng trẻ tuổi không ngờ Dương Thanh lại tránh mình, ánh mắt lạnh xuống.
“Cầm lấy, giúp tôi thoát khỏi một con ruồi nhặng!”
Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng cô ta vẫn không nói gì, chỉ tiện tay lấy ra một tập tiền màu đỏ khoảng tầm hai, ba nghìn tệ nhét vào túi áo của Dương Thanh, kiêu căng phách lối nói.
Cô ta quay lại nhìn chiếc Maybach màu đen đang đỗ, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, chủ động ôm chặt cánh tay của Dương Thanh.
“Không rảnh!”
Dương Thanh lạnh lùng nói, tiện tay ném chỗ tiền vừa rồi ra ngoài.
“Tôi là Ngụy Minh Nguyệt của nhà họ Ngụy. Bây giờ anh hãy phối hợp diễn kịch với tôi đi!”
Ngụy Minh Nguyệt nghiến răng khoe thân phận của mình.
Nếu không phải kẻ bám đuôi cô ta sắp đuổi tới, cô ta cũng sẽ không mặt dày quấn lấy Dương Thanh.
Cô ta cho rằng toàn bộ người trong Giang Hải đều không có gan từ chối sau khi biết được thân phận của cô ta.
Nhưng đáng tiếc, cô ta lại gặp phải Dương Thanh.
“Cút!”
Anh còn đang vội đi tìm Hạ Hà, hoàn toàn không rảnh đi xen vào chuyện riêng của người khác. Quan trọng là giọng điệu ra lệnh của cô gái này khiến anh rất phản cảm.
“Bà đây cho anh cơ hội làm lá chắn là vinh hạnh của anh, vậy mà anh dám sỉ nhục tôi sao? Đúng là không biết điều!”, Ngụy Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn cô ta rồi quay lưng định rời đi.
“Minh Nguyệt, chờ anh với!”
Đúng lúc ấy, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra khỏi chiếc Maybach màu đen kia chợt hô lên.
Ngụy Minh Nguyệt biết mình không trốn nổi, căm ghét nhìn theo bóng lưng của Dương Thanh.
“Mạnh Xuyên, tên khốn vừa rồi dám sỉ nhục tôi, ném tiền vào người tôi, bảo tôi tắm rửa sạch sẽ rồi tìm anh ta”.
Ngụy Minh Nguyệt vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn giờ đây lại bày ra vẻ mặt đáng thương chực khóc. Thế nhưng trong mắt cô ta lại tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Mạnh Xuyên đã chứng kiến cảnh tượng Dương Thanh ném tiền lên người Ngụy Minh Nguyệt nên không hề nghi ngờ lời nói của cô ta.
Anh ta đã theo đuổi Ngụy Minh Nguyệt từ rất lâu, thế nhưng cô gái kiêu ngạo này vẫn luôn cố tình tránh né anh ta.
Không ngờ hôm nay anh ta lại tìm được cơ hội.
Nói không chừng nếu xử lý tốt chuyện này, đêm nay anh ta sẽ có thể hưởng thụ Ngụy Minh Nguyêt.
“Thằng khốn kia, có phải mày chán sống rồi không? Đến cả người phụ nữ của Mạnh Xuyên tao mà cũng muốn nhúng chàm sao?”
Mạnh Xuyên lập tức chạy lên phía trước chặn Dương Thanh lại.
Sau lưng anh ta còn có hai tên vệ sĩ mặc vest đi giày da. Ba người bọn họ đứng ở ba góc bao vây Dương Thanh và Mã Siêu ở giữa.
Ánh mắt của Dương Thanh lạnh hẳn xuống, Mã Siêu ở bên cạnh lại tỏa ra sát khí cuồn cuộn.
Hiện giờ có rất nhiều người vây xung quanh cổng club Long Đằng, ai cũng hóng hớt chờ xem kịch hay.
“Đồ ngu xuẩn này dám đắc tội với cả cậu chủ Xuyên, đúng là chán sống mà”.
“Có khi anh ta còn không biết cậu chủ Xuyên là ai ấy chứ”.
“Phải đó, cậu chủ Xuyên đến từ một gia tộc giàu có của tỉnh lỵ. Một tên mạt rệp ở Giang Hải chưa từng nghe tên cũng là chuyện bình thường”.
…
Bốn phía đều vang lên tiếng bàn tán xôn xao, mọi người châm chọc nhìn Dương Thanh như thể đã trông thấy ngày tàn của anh.
Ánh mắt của Ngụy Minh Nguyệt đang đứng cạnh Mạnh Xuyên lóe lên một tia giảo hoạt. Cô ta tàn nhẫn nhìn về phía Dương Thanh.
“Trong vòng ba giây phải giải quyết xong!”
Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng, hiển nhiên là ra lệnh cho Mã Siêu.
Ngay khi anh vừa dứt lời, Mã Siêu lập tức biến mất như một mũi tên bị bật khỏi dây cung lao vọt tới.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Ba tiếng va chạm dữ dội liên tiếp vang lên, tiếp đó là bóng dáng ba người bị đá bay ra ngoài.
“Từ hôm nay trở đi, chế độ tập luyện của cậu phải tăng thêm một nửa! Vài tên nhãi nhép mà cũng mất tận bốn giây!”
Dương Thanh bực bội nói.
“Vâng!”
Khóe miệng Mã Siêu khẽ co giật, vội vàng đáp lời.
Những người vây xem xung quanh đều hóa đá tại chỗ, hoảng sợ nhìn theo hai người đàn ông trẻ tuổi đang rảo bước đi vào club Long Đằng.
Mà Ngụy Minh Nguyệt đứng bên cạnh đã bị dọa sợ chết khiếp. Nhớ lại ban nãy mình đã sỉ nhục Dương Thanh, cô ta hoảng sợ tới mức chân run lẩy bẩy.
----------------------------