Chương 830: Đánh gãy chân chủ quán bar
Chủ quán bar Hồng Nhan và Tào Khánh đều sững sờ, những người vừa được gọi ra đã là những cao thủ lợi hại nhất của quán rồi, làm gì còn ai nữa?
Dương Thanh mạnh như vậy, cho dù bọn họ thật sự có thể gọi người thì có thể làm gì chứ?
Không phải tất cả đều bị một mình Dương Thanh giải quyết hết sao?
"Cậu nhóc, cậu là ai? Ở Yến Đô tôi chưa từng gặp cao thủ nào như cậu!”
Chủ quán bar nhìn Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Vẻ mặt của Tào Khánh cũng rất khó coi, xem ra hắn không có được người đẹp mà còn bị nuốt không năm mươi triệu tệ nữa.
Đây là lần đầu tiên hắn phải chịu mất mát lớn như vậy, điều này khiến hắn rất không thoải mái.
Dương Thanh hờ hững nhìn chủ quán bar nói: "Tôi là ai thì liên quan gì đến chuyện xảy ra ở đây hôm nay?”
Ông chủ quán bar chỉ vào Tào Khánh bên cạnh nói: "Cậu chủ Tào này là một nhân vật lớn của Vương tộc nhà họ Tào, hôm nay mới tới Yến Đô. Cậu không nể mặt cậu chủ Tào như vậy, có phải là hơi quá đáng rồi không?”
"Coi như vì bản thân mình và cũng vì gia tộc mình, tốt nhất cậu nên quỳ xuống xin lỗi, chưa biết chừng cậu chủ Tào còn có thể cho cậu một con đường sống”.
Ông chủ quán bar tuy sợ thực lực của Dương Thanh, nhưng lại càng sợ thân phận của Tào Khánh hơn.
Trong lời nói của ông ta nồng nặc mùi vị của sự uy hiếp.
Vừa rồi khi Dương Thanh biết được tên của Tào Khánh, anh đã đoán được thân phận của đối phương.
Ở Yến Đô, có rất nhiều người có thể bỏ ra năm mươi triệu tệ, nhưng người trẻ tuổi như Tào Khánh, để có được một phụ nữ mà tùy tiện vung ra năm mươi triệu tệ thì không có.
Tào Khánh chỉ có thể là người của Vương tộc họ Tào, xem ra tên này có địa vị cao trong nhà họ Tào, nếu không thì cũng không thể chi được nhiều tiền như vậy.
Dương Thanh nhìn Tào Khánh vài lần nữa, đối phương trông ra chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trên mặt hắn vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Tào Trí.
Tào Khánh này rất giống với Tào Trí, rất có thể hắn là anh em ruột của Tào Trí.
"Nhóc con, giờ mày biết thân phận của tao rồi, chắc mày đã biết là mình đã đắc tội với nhân vật lớn như thế nào rồi chứ?”
Tào Khánh nhìn Dương Thanh nói với vẻ đầy kiêu ngạo: "Mày nên biết trong mắt Vương tộc, cho dù là tám gia tộc lớn ở Yến Đô liên thủ với nhau cũng chỉ là con kiến thôi”.
"Tám gia tộc lớn ở Yến Đô là tám gia tộc mạnh nhất ở Yến Đô, cho dù mày là người của tám gia tộc ở Yến Đô thì dám đắc tội với tao, gia tộc mày cũng tuyệt đối không tha cho mày đâu”.
Thấy Dương Thanh không lên tiếng, Tào Khánh còn tưởng rằng Dương Thanh bị thân phận của hắn làm cho sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hà nghe nói đến Vương tộc và tám gia tộc lớn ở Yến Đô.
Nhưng từ lời nói của Tào Khánh, cô ta đã hiểu gia cảnh nhà họ Tào lớn mạnh như thế nào.
Nhất thời, Hạ Hà càng thêm căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy tay Dương Thanh, trong lòng tràn đầy sự hối hận, sớm biết thì cô ta đã không hẹn Dương Thanh đến đây rồi.
"Tào Khánh, có gì anh cứ nhằm vào tôi đây này, đừng có nhằm vào bạn trai tôi”.
Hạ Hà đột nhiên tiến lên, đứng chắn trước mặt Dương Thanh, trừng mắt nhìn Tào Khánh rồi nói.
Tào Khánh cười ha hả: "Vốn dĩ anh nhằm vào em mới tới đây, là bạn trai em không biết tốt xấu, không những cầm tiền của anh mà còn đòi mang em đi”.
"Dù sao anh cũng là dòng dõi của Vương tộc, đã khi nào bị người ta chơi khăm như thế này đâu chứ?”
"Muốn anh không nhằm vào bạn trai em cũng được thôi, bảo nó trả lại tiền cho anh, sau đó em ở cùng anh một đêm”.
"Nếu không, hôm nay anh không chỉ có được em mà còn phải giã chết thằng bạn trai em”.
Hạ Hà tái mặt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình và đấu tranh nội tâm.
Việc cô ta qua đêm với Tào Khánh là điều tuyệt đối không thể, nhưng nếu cô ta không đi cùng hắn thì đối phương nhất định sẽ không tha cho Dương Thanh.
Dương Thanh chính là ân nhân cứu mạng của mẹ cô ta, nếu Dương Thanh không âm thầm giúp đỡ, không giúp mẹ cô ta tìm Ngải Lâm, một bác sĩ nổi tiếng quốc tế để giúp thực hiện ca phẫu thuật thì chưa chắc mẹ cô ta đã gượng được đến bây giờ.
Khi Hạ Hà đang đấu tranh nội tâm, thậm chí đã muốn thỏa hiệp để đổi lấy sự an toàn của Dương Thanh, thì Dương Thanh đột nhiên nắm lấy tay cô ta.
"Hạ Hà, nói nhiều với loại rác rưởi như thế làm gì?”
Dương Thanh bình tĩnh nói: "Em cứ yên tâm, ở Yến Đô, cho dù là Thiên Vương đến đây cũng không làm gì được anh đâu!”
"Dương Thanh, anh đừng gắng gượng quá được không?”
Mặc dù trong lòng Hạ Hà hơi cảm động vì Dương Thanh đã luôn bảo vệ mình, nhưng cô ta cũng hơi tức giận: "Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Anh nên trả lại tiền cho anh ta trước rồi chúng ta nói chuyện có được không?”
Nhìn thấy Hạ Hà sắp khóc, Dương Thanh đột nhiên cảm thấy mềm lòng, không nhẫn tâm để cô ta phải sợ hãi vì mình.
"Được rồi, anh hứa với em!”
Dương Thanh gật đầu, sau đó lấy thẻ ngân hàng của Tào Khánh ra, ném lên trên bàn ở bên cạnh và lạnh lùng nói: "Trả lại tiền cho anh đấy, từ nay giữa hai chúng ta coi như không ai nợ ai, thế nào?”
Không phải Dương Thanh tỏ ra yếu đuối, mà vì cuộc sống của Hạ Hà rất đơn giản, hôm nay Dương Thanh ra tay đánh người đã khiến Hạ Hà vô cùng sợ hãi.
Anh không muốn để Hạ Hà nhìn thấy nhiều nỗi u ám hơn.
Thấy Dương Thanh lấy chiếc thẻ ngân hàng ra, sắc mặt Hạ Hà mới dịu đi một chút, cô ta nhìn Tào Khánh nói: “Anh Tào, là tôi không xứng với anh, cảm ơn anh đã yêu mến, anh để chúng tôi đi đi!”
Tào Khánh đột nhiên nở nụ cười: "Các người thật là ngây thơ, thực sự tưởng là trong thẻ của tôi có năm mươi triệu tệ hay sao?”
"Ý anh là gì?"
Sắc mặt Hạ Hà chợt cứng đờ, cô hỏi.
"Trong thẻ lúc trước anh đưa cho em đúng là có tiền, nhưng trong thẻ này thì không”.
Thấy Dương Thanh và Hạ Hà nhún nhường, Tào Khánh chợt cậy mình có chỗ dựa nên không sợ hãi, hắn cười khẩy nói: “Một con đàn bà mà thôi, cho dù tôi có thích đến đâu cũng không đánh đổi bằng năm mươi triệu tệ đâu”.
"Thứ tao muốn không phải năm mươi triệu tệ mà là người phụ nữ của mày. Không thể không thừa nhận là chúng mày thật ngây thơ đáng yêu”.
Ông chủ quán bar cũng bật cười: "Tôi còn tưởng cậu chủ Tào vì một người phụ nữ mà thực sự bằng lòng chi năm mươi triệu tệ, hóa ra chỉ là một tấm thẻ trống không”.
Khuôn mặt của Hạ Hà càng ngày càng khó coi, cô ta luôn cho rằng Tào Khánh nhất quyết giữ cô ta lại vì Dương Thanh đã lấy đi thẻ ngân hàng năm mươi triệu tệ của hắn.
Hóa ra hoàn toàn không phải lý do đó, mà là vì để giữ cô ta lại thôi.
"Đồ khốn nạn!"
Dương Thanh bình tĩnh nói: "Em cứ yên tâm, ở Yến Đô, cho dù là Thiên Vương đến đây cũng không làm gì được anh đâu!”
"Dương Thanh, anh đừng gắng gượng quá được không?”
Mặc dù trong lòng Hạ Hà hơi cảm động vì Dương Thanh đã luôn bảo vệ mình, nhưng cô ta cũng hơi tức giận: "Chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ. Anh nên trả lại tiền cho anh ta trước rồi chúng ta nói chuyện có được không?”
Nhìn thấy Hạ Hà sắp khóc, Dương Thanh đột nhiên cảm thấy mềm lòng, không nhẫn tâm để cô ta phải sợ hãi vì mình.
"Được rồi, anh hứa với em!”
Dương Thanh gật đầu, sau đó lấy thẻ ngân hàng của Tào Khánh ra, ném lên trên bàn ở bên cạnh và lạnh lùng nói: "Trả lại tiền cho anh đấy, từ nay giữa hai chúng ta coi như không ai nợ ai, thế nào?”
Không phải Dương Thanh tỏ ra yếu đuối, mà vì cuộc sống của Hạ Hà rất đơn giản, hôm nay Dương Thanh ra tay đánh người đã khiến Hạ Hà vô cùng sợ hãi.
Anh không muốn để Hạ Hà nhìn thấy nhiều nỗi u ám hơn.
Thấy Dương Thanh lấy chiếc thẻ ngân hàng ra, sắc mặt Hạ Hà mới dịu đi một chút, cô ta nhìn Tào Khánh nói: “Anh Tào, là tôi không xứng với anh, cảm ơn anh đã yêu mến, anh để chúng tôi đi đi!”
Tào Khánh đột nhiên nở nụ cười: "Các người thật là ngây thơ, thực sự tưởng là trong thẻ của tôi có năm mươi triệu tệ hay sao?”
"Ý anh là gì?"
Sắc mặt Hạ Hà chợt cứng đờ, cô hỏi.
"Trong thẻ lúc trước anh đưa cho em đúng là có tiền, nhưng trong thẻ này thì không”.
Thấy Dương Thanh và Hạ Hà nhún nhường, Tào Khánh chợt cậy mình có chỗ dựa nên không sợ hãi, hắn cười khẩy nói: “Một con đàn bà mà thôi, cho dù tôi có thích đến đâu cũng không đánh đổi bằng năm mươi triệu tệ đâu”.
"Thứ tao muốn không phải năm mươi triệu tệ mà là người phụ nữ của mày. Không thể không thừa nhận là chúng mày thật ngây thơ đáng yêu”.
Ông chủ quán bar cũng bật cười: "Tôi còn tưởng cậu chủ Tào vì một người phụ nữ mà thực sự bằng lòng chi năm mươi triệu tệ, hóa ra chỉ là một tấm thẻ trống không”.
Khuôn mặt của Hạ Hà càng ngày càng khó coi, cô ta luôn cho rằng Tào Khánh nhất quyết giữ cô ta lại vì Dương Thanh đã lấy đi thẻ ngân hàng năm mươi triệu tệ của hắn.
Hóa ra hoàn toàn không phải lý do đó, mà là vì để giữ cô ta lại thôi.
"Đồ khốn nạn!"
Hạ Hà giận run lên, nhưng cũng không làm gì được Tào Khánh, một người không giỏi ăn nói như cô ta, nói ra ba chữ ‘đồ khốn nạn’ đã là lời nói cay độc nhất rồi.
Dương Thanh chợt híp hai mắt lại, vốn đã định rời đi trong yên bình, không ngờ Tào Khánh lại khiêu khích, thậm chí còn muốn giữ Hạ Hà lại.
“Các người chắc chắn muốn giữ người phụ nữ của tôi lại?”, Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Ông chủ quán bar ngạo nghễ nói: "Này nhóc, mày làm màu quá thành nghiện luôn à? Cậu chủ Tào muốn người phụ nữ của mày chính là coi trọng mày. Nếu mày cứ còn léo nhéo, cho dù cậu chủ Tào muốn tha cho mày, tao cũng không tha cho mày đâu”.
Tào Khánh nhìn Dương Thanh với vẻ đùa cợt, như thể hắn đã quên mất sức chiến đấu mạnh mẽ mà Dương Thanh vừa thể hiện.
Và phía sau hắn, không biết từ lúc nào đã có thêm hai vệ sĩ của nhà họ Tào, điều này khiến Tào Khánh càng cậy thế hống hách hơn.
"Nếu như ông đã thích làm chó săn như vậy thì tôi sẽ đánh gãy cái chân chó của ông trước”.
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng nói chùng xuống, giơ chân đá vào ly rượu dưới chân.
"Rầm!"
Chủ quán bar không nhận ra ý tứ trong lời nói của Dương Thanh, chiếc ly bị đá đã đập vào chân ông ta một cách nặng nề.
Với một tiếng ‘rắc’, chân của ông ta bị gãy luôn, ngay lập tức một cảm giác vô cùng đau đớn ập đến.
"Á…”
Tiếng than khóc thảm thiết vang lên khắp cả quán bar Hồng Nhan.
----------------------------