Dương Thanh tức giận quát, hơi nhích chân, lao tới chỗ Khương Chiến.
Khương Chiến lập tức biến sắc, không ngờ Dương Thanh lại dám ra tay thật.
Bách Lý Diệp cũng có vẻ nghiêm nghị, lão ta biết bây giờ phải về chung phe với Khương Chiến, bằng không, một khi bất cứ ai trong số họ mất đi sức chiến đấu, bên còn lại cũng sẽ mất sức chiến đấu ngay.
Khí thế của Dương Thanh quá mạnh, anh không phải người mà họ có tư cách để chống cự.
“Tôi và cậu hợp sức! Cho dù không giết được cậu ta thì cũng phải đánh trọng thương!”
Bách Lý Diệp nhìn về phía Khương Chiến rồi nói.
Khương Chiến gật đầu, còn chưa kịp đáp lời thì đòn tấn công của Dương Thanh đã ập đến.
Cả hai người cùng xông về phía Dương Thanh từ hai bên trái phải.
“Ầm!”
Dương Thanh đấm mạnh vào ngực Khương Chiến, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Chiến lập tức lùi ra sau bảy, tám bước.
Cùng lúc đó, đòn tấn công của Bách Lý Diệp với Dương Thanh cũng ập đến.
“Ầm!”
Bách Lý Diệp đá vào lưng Dương Thanh, nhưng cứ như đạp phải tấm thép, Dương Thanh cũng không có phản ứng gì, anh chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nhìn Bách Lý Diệp.
Bách Lý Diệp lập tức biến sắc.
Vì hiểu rõ sự mạnh mẽ của Dương Thanh nên trong cú đá hồi nãy, lão ta đã dốc toàn lực, nhưng vẫn không lay chuyển nổi Dương Thanh, thế thì đánh kiểu gì nữa?
“Ầm!”
Bách Lý Diệp còn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, Dương Thanh đã đá vào bụng lão ta, sau một tiếng vang rất lớn, Bách Lý Diệp lập tức bay ra xa, hộc máu, máu bay đầy trời.
Một đấm!
Một đá!
Sau hai chiêu, Khương Chiến và Bách Lý Diệp đều bị thương nặng, ngã ra đất.
Mây đen vẫn cuồn cuộn trên trời, vô số tia sét chói mắt xẹt qua chân trời, như muốn xé toang vùng trời này.
Trên mặt Lệ Trần tràn ngập vẻ chấn động.