Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 857: Nữ chính xuất hiện

Cái tát này dứt khoát vang vọng, tất cả mọi người đều chợt sửng sốt.

Ngay cả bản thân Ngô Thiên Hữu cũng choáng váng, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Hà sẽ ra tay, càng không ngờ lần đầu tiên thấy Hạ Hà ra tay mà lại là tát vào mặt mình.

"Ngô Thiên Hữu, nếu như anh dám ăn nói linh tinh ở đây, tôi đảm bảo anh sẽ không ở đoàn phim này được nữa!”

Giọng điệu của Hạ Hà cực kỳ chắc chắn, như thể nếu cô ta muốn thì có thể đuổi Ngô Thiên Hữu ra khỏi đoàn phim bất cứ lúc nào vậy.

"Con đàn bà đê tiện này, cô lại dám đánh tôi ư?”

Ngô Thiên Hữu lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt đầy hung dữ.

"Hạ Hà, cô điên rồi sao? Sao cô lại dám đánh anh Thiên Hữu?"

"Cô thực sự coi mình là ông nọ bà kia sao? Dám đánh anh Thiên Hữu, cô thực sự nghĩ thể diện mình lớn hơn của anh Thiên Hữu hay sao?”

"Theo tôi thấy, anh Thiên Hữu nên dùng mối quan hệ của mình chặn triệt để con đường của Hạ Hà đi, để sau này cô ta không được đóng phim nữa”.

"Đúng, phải cấm cô ta”.

Trong một lúc, lũ chó săn của Ngô Thiên Hữu đều kêu lên muốn triệt đường đóng phim của Hạ Hà.

Hạ Hà hoàn toàn cảm thấy trái tim mình đau nhói, cô ta nhìn quanh một vòng rồi lạnh lùng nói: "Mọi người lại muốn tôi bị cấm đến như thế hay sao?”

"Hạ Hà, cô giả bộ gì chứ? Từ lâu tôi đã không ưa gì cô rồi”.

Một nữ diễn viên mỉa mai nói: "Nếu không phải lúc trước đạo diễn Vương nhận cô vào, liệu cô có thể trở thành nữ phụ trong đoàn phim không?"

"Tôi nói cho cô biết, cho dù cô là nữ phụ thì chúng tôi cũng đều là tiền bối của cô, cô vênh váo cái gì chứ? Cô mà cũng có tư cách tỏ vẻ trước mặt chúng tôi sao?"

Một nam diễn viên khác cũng mở miệng nói: "Đúng vậy, trước mặt chúng tôi, cô tỏ vẻ cái gì chứ? Anh Thiên Hữu có thể để mắt tới cô là vinh hạnh của cô, còn giả vờ thanh cao gì chứ?”

"Hạ Hà, lập tức xin lỗi anh Thiên Hữu đi. Nếu không cho dù anh Thiên Hữu có tha thứ cho cô thì chúng tôi cũng sẽ dùng tới mối quan hệ của mình ngăn cấm sự nghiệp của cô”.

"Xin lỗi! Xin lỗi ngay lập tức!"

Mấy diễn viên xung quanh Ngô Thiên Hữu đều lũ lượt giận dữ hét lên.

Lúc này trong lòng Hạ Hà chỉ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng trên mặt không hề sợ hãi.

"Các người sẽ phải trả giá cho những gì mình nói ra”.

Hạ Hà như biến thành một con người khác, mặt cô lạnh băng: "Tốt hơn hết các người nên dùng mối quan hệ của mình để ngăn tôi lại, nếu không một khi tôi tức giận, nhất định các người sẽ hối hận đấy!"

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Hà, đám người Ngô Thiên Hữu đột nhiên cảm thấy không ổn.

Họ chưa bao giờ thấy thái độ cứng rắn của Hạ Hà, hôm nay nhìn thấy như vậy chợt khiến họ cảm thấy rợn người.

"Hạ Hà, đã tới bước này rồi mà cô còn muốn giả bộ sao?"

Ngô Thiên Hữu mỉa mai: "Cô thật sự cho rằng trước đây đạo diễn Vương tốt với cô là vì thực sự rất thích tài năng của cô sao? Tôi nói cho cô biết, hoàn toàn không phải như vậy!"

"Đạo diễn Vương chọn cô làm nữ phụ là vì để tâm đến nhan sắc của cô, muốn có được cô. Chỉ là không ngờ mức độ nổi tiếng của cô lại tăng vọt như vậy".

"Nếu không phải vì cô đột nhiên nổi như cồn, đạo diễn Vương còn muốn dùng sự nổi tiếng của cô để tạo đà cho bộ phim của chúng ta thì ông ấy đã làm thịt cô từ lâu rồi. Cô dám không đồng ý sao? Vậy thì cô đợi đến lúc sau này chỉnh sửa bị cắt và chỉnh sửa một phần lớn phân cảnh của mình đi!”

Hạ Hà đầy vẻ khó tin, nếu là trước đây, cô ta thật sự sẽ không tin đạo diễn Vương, người vẫn luôn đối xử tốt với mình lại là người như vậy.

Nhưng vừa rồi đạo diễn Vương đã vu khống cô ta ở chốn đông người, rõ ràng cô ta đã đến đoàn phim từ rất sớm, cùng với đạo diễn Vương đến bệnh viện để tìm Ngô Thiên Hữu mà.

Tuy nhiên, đạo diễn Vương lại không thừa nhận điều đó, thay vào đó, ông ta lại vu khống Hạ Hà đã đến trễ hơn hai tiếng đồng hồ và làm trì hoãn việc quay phim của cả đoàn.

Giờ đây, cô ta đã tin rằng đạo diễn Vương căn bản chính là một người có lòng dạ không ngay thẳng.

Cô ta chợt nhớ lại những lần tiếp xúc với đạo diễn Vương trước đây, mỗi lần đạo diễn Vương nhìn cô đều là dáng vẻ háo sắc.

Hạ Hà vốn cho rằng cái nhìn của đạo diễn Vương là tán thưởng cô, nhưng bây giờ cô ta mới biết rằng không phải vậy.



"Hạ Hà, cô cũng biết đấy, Viên Nhã Kỳ sắp đến đoàn phim đảm nhận vai nữ chính rồi, hiện giờ đối với đoàn phim, có cô hay không cũng không quan trọng”.

Ngô Thiên Hữu lại nói: "Vừa rồi cô cũng thấy rồi đấy, đạo diễn Vương hoàn toàn nghiêng về phía chúng tôi. Chỉ cần một câu của tôi là cô sẽ bị sa thải khỏi đoàn phim”.

"Vừa rồi cô đã tát tôi, tôi có thể không so đo với cô. Nhưng tôi muốn tên Dương Thanh khốn kiếp kia cút ra đây, bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi tôi, đồng thời cầu xin tôi tha thứ”.

"Bằng không, cô cứ chờ bị đuổi ra khỏi đoàn phim đi! Không chỉ như vậy, tôi sẽ dùng quan hệ gia tộc em họ tôi để ngăn chặn sự nghiệp phim ảnh của cô trên toàn quốc!”

Hạ Hà đột nhiên bật cười, nhưng nụ cười của cô lại khiến Ngô Thiên Hữu chợt cảm thấy bối rối.

Những người khác cũng cảm thấy lo lắng.

Hạ Hà của ngày hôm nay rất khác so với Hạ Hà mà họ biết trước đó.

"Nếu như quan hệ của anh to tát thế vậy mau đuổi tôi khỏi đoàn phim đi, tôi chờ bị anh chặn đường đấy”.

Hạ Hà nhếch mép cười khẩy, sau đó xoay người đi tới hiện trường quay phim.

Nhìn theo bóng lưng của Hạ Hà, ánh mắt của Ngô Thiên Hữu trở nên u ám hơn.

"Anh Thiên Hữu, người phụ nữ này kiêu ngạo đến mức hoàn toàn không coi anh ra gì”.

Một diễn viên bên cạnh Ngô Thiên Hữu phát biểu.

"Phải đó, cô ta lại dám không nể mặt anh Thiên Hữu, thật đúng là vô cùng hống hách”.

"Lẽ nào cô ta không biết hiện giờ anh Thiên Hữu đang nổi lắm sao? Chờ sau khi quay xong bộ phim này, chắc chắn anh Thiên Hữu có thể được xếp vào hạng diễn viên tuyến một rồi”.

"Đến lúc đó, những người phụ nữ muốn được anh Thiên Hữu yêu thích phải xếp hàng vòng quanh Yến Đô ấy chứ”.

Mấy con chó kia vội vàng nịnh hót Ngô Thiên Hữu.

Ngô Thiên Hữu nghiến răng: "Con đàn bà đê tiện, dám từ chối tôi, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”

Sau khi Hạ Hà đến hiện trường quay phim, Viên Nhã Kỳ, một trong bốn tiểu hoa đán đã đến, một nhóm lớn người vây quanh cô ta.

Ngay cả đạo diễn Vương cũng đích thân cầm cốc trà sữa nóng đầy vẻ khúm núm nói: "Nhã Kỳ, đây là trà sữa nóng tôi đặc biệt mua cho cô. Cô mau uống đi cho ấm người".

Viên Nhã Kỳ quả thực rất đẹp, cô ta đứng ở đó giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, khi nhiều diễn viên nam nhìn cô ta, ánh mắt của họ tràn đầy sự yêu thích.

Thậm chí rất nhiều nữ diễn viên cũng nhìn Viên Nhã Kỳ đầy ngưỡng mộ.

"Tôi bị dị ứng với trà sữa, ông không biết sao?"

Không ngờ Viên Nhã Kỳ lại không hề nể mặt đạo diễn Vương, cô ta đẩy phắt cốc trà sữa ra khiến trà sữa đổ đầy mặt đất.

Một ít trà sữa nóng bị rớt lên tay đạo diễn Vương, nóng đến đỏ cả tay, nhưng đạo diễn Vương không hề tức giận, còn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi! Là lỗi của tôi, Nhã Kỳ thích uống gì, giờ tôi đi mua cho cô”.

Vẻ mặt Viên Nhã Kỳ đầy kiêu ngạo, cô ta hờ hững nói: "Cho tôi một tách cà phê Starbucks nóng. Giữ nhiệt độ ở mức bốn mươi độ, không được thấp hơn và cũng không được cao hơn dù chỉ một độ, hiểu không?”

Vẻ mặt đạo diễn Vương đầy khó xử, uống cà phê Starbucks cũng được, tuy hơi xa nhưng chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe là đến nơi.

Tuy nhiên, Viên Nhã Kỳ nhất quyết chỉ uống cà phê với nhiệt độ bốn mươi độ, điều này rất khó.

"Có vấn đề gì sao?"

Viên Nhã Kỳ lạnh lùng hỏi.

Ngô Thiên Hữu lại nói: "Vừa rồi cô cũng thấy rồi đấy, đạo diễn Vương hoàn toàn nghiêng về phía chúng tôi. Chỉ cần một câu của tôi là cô sẽ bị sa thải khỏi đoàn phim”.

"Vừa rồi cô đã tát tôi, tôi có thể không so đo với cô. Nhưng tôi muốn tên Dương Thanh khốn kiếp kia cút ra đây, bắt hắn phải quỳ xuống xin lỗi tôi, đồng thời cầu xin tôi tha thứ”.

"Bằng không, cô cứ chờ bị đuổi ra khỏi đoàn phim đi! Không chỉ như vậy, tôi sẽ dùng quan hệ gia tộc em họ tôi để ngăn chặn sự nghiệp phim ảnh của cô trên toàn quốc!”

Hạ Hà đột nhiên bật cười, nhưng nụ cười của cô lại khiến Ngô Thiên Hữu chợt cảm thấy bối rối.

Những người khác cũng cảm thấy lo lắng.

Hạ Hà của ngày hôm nay rất khác so với Hạ Hà mà họ biết trước đó.

"Nếu như quan hệ của anh to tát thế vậy mau đuổi tôi khỏi đoàn phim đi, tôi chờ bị anh chặn đường đấy”.

Hạ Hà nhếch mép cười khẩy, sau đó xoay người đi tới hiện trường quay phim.

Nhìn theo bóng lưng của Hạ Hà, ánh mắt của Ngô Thiên Hữu trở nên u ám hơn.

"Anh Thiên Hữu, người phụ nữ này kiêu ngạo đến mức hoàn toàn không coi anh ra gì”.

Một diễn viên bên cạnh Ngô Thiên Hữu phát biểu.

"Phải đó, cô ta lại dám không nể mặt anh Thiên Hữu, thật đúng là vô cùng hống hách”.

"Lẽ nào cô ta không biết hiện giờ anh Thiên Hữu đang nổi lắm sao? Chờ sau khi quay xong bộ phim này, chắc chắn anh Thiên Hữu có thể được xếp vào hạng diễn viên tuyến một rồi”.

"Đến lúc đó, những người phụ nữ muốn được anh Thiên Hữu yêu thích phải xếp hàng vòng quanh Yến Đô ấy chứ”.

Mấy con chó kia vội vàng nịnh hót Ngô Thiên Hữu.

Ngô Thiên Hữu nghiến răng: "Con đàn bà đê tiện, dám từ chối tôi, tôi sẽ khiến cô phải trả giá!”

Sau khi Hạ Hà đến hiện trường quay phim, Viên Nhã Kỳ, một trong bốn tiểu hoa đán đã đến, một nhóm lớn người vây quanh cô ta.

Ngay cả đạo diễn Vương cũng đích thân cầm cốc trà sữa nóng đầy vẻ khúm núm nói: "Nhã Kỳ, đây là trà sữa nóng tôi đặc biệt mua cho cô. Cô mau uống đi cho ấm người".

Viên Nhã Kỳ quả thực rất đẹp, cô ta đứng ở đó giống như một phong cảnh tuyệt đẹp, khi nhiều diễn viên nam nhìn cô ta, ánh mắt của họ tràn đầy sự yêu thích.

Thậm chí rất nhiều nữ diễn viên cũng nhìn Viên Nhã Kỳ đầy ngưỡng mộ.

"Tôi bị dị ứng với trà sữa, ông không biết sao?"

Không ngờ Viên Nhã Kỳ lại không hề nể mặt đạo diễn Vương, cô ta đẩy phắt cốc trà sữa ra khiến trà sữa đổ đầy mặt đất.

Một ít trà sữa nóng bị rớt lên tay đạo diễn Vương, nóng đến đỏ cả tay, nhưng đạo diễn Vương không hề tức giận, còn vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi! Là lỗi của tôi, Nhã Kỳ thích uống gì, giờ tôi đi mua cho cô”.

Vẻ mặt Viên Nhã Kỳ đầy kiêu ngạo, cô ta hờ hững nói: "Cho tôi một tách cà phê Starbucks nóng. Giữ nhiệt độ ở mức bốn mươi độ, không được thấp hơn và cũng không được cao hơn dù chỉ một độ, hiểu không?”

Vẻ mặt đạo diễn Vương đầy khó xử, uống cà phê Starbucks cũng được, tuy hơi xa nhưng chỉ mất khoảng hai mươi phút lái xe là đến nơi.

Tuy nhiên, Viên Nhã Kỳ nhất quyết chỉ uống cà phê với nhiệt độ bốn mươi độ, điều này rất khó.

"Có vấn đề gì sao?"

Viên Nhã Kỳ lạnh lùng hỏi.

Đạo diễn Vương vội lắc đầu: "Không, không có, tôi sẽ thu xếp người đi mua ngay!"

"Tôi chỉ muốn ông đi mua cho tôi!"

Viên Nhã Kỳ lại nói.

Sắc mặt đạo diễn Vương chợt cứng đờ, nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, ông ta chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt và vội nói: "Được rồi, tôi đi, giờ tôi sẽ đi!"

Đạo diễn Vương vừa đi thì Ngô Thiên Hữu vội vàng bước tới, trên môi nở nụ cười tỏa nắng, vươn cánh tay về phía Viên Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, xin chào, tôi là Ngô Thiên Hữu, là nam chính, bạn diễn cặp với cô!”

"Cút!"

Viên Nhã Kỳ nói gọn lỏn một chữ, nụ cười trên mặt Ngô Thiên Hữu đột nhiên đông cứng lại.

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK