Mục lục
Chiến thần ở rể – Vạn thế chiến thần - Dương Thanh – Tần Thanh Tâm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Không ai ngờ Long Thiên Vũ lại định giết Long Đằng thật, ngay sau tiếng ra lệnh của hắn ta, cao thủ sau lưng hắn ta đã xuất hiện trước mặt Long Đằng rồi tung chưởng.  

             Ngay cả mười hai tướng của Long Môn cũng chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một cao thủ xuất hiện trước mặt Long Đằng rồi.  

             Người nhà họ Long đều có vẻ tuyệt vọng: “Chủ gia tộc!”  

             Còn người của Hoàng tộc họ Long thì rất hờ hững, như thế giết Long Đằng cũng chẳng đáng gì.  

             Vào giờ phút này, trong mắt Long Đằng chỉ còn sự tuyệt vọng, lão ta cảm thấy vô cùng không cam lòng và thất vọng với Hoàng tộc họ Long.  

             “Rầm!”  

             Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một bóng người bỗng xuất hiện, chắn trước mặt Long Đằng rồi tung chưởng.  

             Trước sự khiếp sợ của đám người, cao thủ đang định giết Long Đằng lập tức bay ra xa, như thể bị một chiếc xe tải hạng nặng tông trúng.  

             “Dương Thanh!”  

             Long Đằng nhìn cậu thanh niên đang chắn trước mặt mình, mắt lập tức rớm lệ, vô cùng kích động.  

             Vừa nãy, khi Long Thiên Vũ định giết lão ta, lão ta không hề có cơ hội phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cao thủ của Hoàng tộc họ Long xuống tay với mình.  

             Vào giây phút sống còn đó, Dương Thanh đã cứu lão ta, có thể tưởng tượng được tâm trạng của Long Đằng lúc này.  

             Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, anh nhìn chằm chằm vào Long Thiên Vũ, chất vấn: “Người yêu cầu tôi đến đây là anh à?”  

             Giọng Dương Thanh vô cùng lạnh lùng, khiến cả nhà họ Long như đóng băng.  

             Một lão già tóc hoa râm lập tức chắn trước mặt Long Thiên Vũ, nghiêm nghị nhìn Dương Thanh.  

             Lão ta là cao thủ Thần Cảnh được Hoàng tộc họ Long giao nhiệm vụ bảo vệ Long Thiên Vũ, nhưng vào lúc này, lão ta lại cảm nhận được áp lực khổng lồ từ phía Dương Thanh.  

             Trước ánh mắt của Dương Thanh, Long Thiên Vũ cảm thấy rất mất tự nhiên, như thể đang bị rắn độc nhắm đến.  

             Nhưng hắn ta là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, đương nhiên cũng có sự kiêu ngạo của mình. Hắn ta hờ hững nhìn Dương Thanh: “Dám khiến người của Hoàng tộc họ Long bị thương, cậu biết tội chưa?”  

             Vù!  

             Long Thiên Vũ vừa dứt lời, bóng Dương Thanh bỗng nhoáng lên, lập tức xuất hiện trước mặt cao thủ bán bộ Thần Cảnh vừa bị anh đánh bay.  

             “Rắc!”  

             Dương Thanh giẫm vào đầu gối đối phương, tiếng xương gãy chói tai vang lên.  

             “Á…”  

             Ngay sau đó là tiếng hét của cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia.  

             Tiếng hét thê thảm đó vang vọng khắp nhà họ Long.  

             “Khiến người của Hoàng tộc họ Long bị thương á? Tôi còn dám giết người của Hoàng tộc họ Long nữa, anh có tin không?”  

             Dương Thanh hờ hững nói rồi giẫm lên cổ cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia.  

             Tiếng kêu rên của cao thủ bán bộ Thần Cảnh đó lập tức im bặt, không phải ông ta không dám la, mà cú giẫm của Dương Thanh đã khiến ông ta không thở nổi, sao có thể kêu được nữa.  

             Người của Hoàng tộc họ Long và nhà họ Long chỉ thấy cao thủ bán bộ Thần Cảnh kia giãy giụa rất mạnh, nhưng chân Dương Thanh như núi Thái Sơn đè lên người ông ta, khiến ông ta không sao thoát được.  

             “Cậu chán sống rồi!”  

             Long Thiên Vũ gằn giọng, ánh mắt đằng đằng sát khí.  

             Hắn ta là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, đã bao giờ chịu nhục nhã như thế đâu cơ chứ?  

             Thuộc hạ bị giẫm nát đầu gối ngay trước mặt hắn ta, hơn nữa còn bị người khác nắm giữ sống chết.  

             Đối với hắn ta, chuyện này đúng là mối nhục lớn lao.  

             “Rắc!”  

             Dương Thanh bỗng ấn chân xuống, tiếng xương gãy vang lên, cao thủ bán bộ Thần Cảnh đang giãy giụa kia lập tức đờ ra, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và không dám tin.  

             Ông ta là cao thủ bán bộ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long, tuy không phải người mạnh nhất nhưng cũng được trọng dụng, không ngờ lại chết một cách uất ức như thế, bị người ta giẫm chết.   

             Rầm!  

             Cơn giận ngút trời lập tức bùng lên từ người Long Thiên Vũ, hắn ta đứng phắt dậy, trong mắt tràn ngập sát khí.  

             Những người khác của Hoàng tộc họ Long cũng có vẻ tức giận, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.  

             Về phần người nhà họ Long, trước đó, khi bị Hoàng tộc họ Long ức hiếp, họ đã thấy uất ức lắm rồi. Lúc này, khi thấy Dương Thanh giết cao thủ của Hoàng tộc họ Long, ai cũng cảm thấy vô cùng hả hê, trên mặt tràn ngập vẻ kích động.  

             Long Đằng cũng sững sờ, lão ta định gìn giữ quan hệ tốt đẹp giữa Hoàng tộc họ Long và Dương Thanh, nào ngờ vừa gặp nhau, Dương Thanh đã giết một cao thủ bán bộ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long rồi.  

             Bây giờ người đã chết, có lẽ không thể hòa giải ân oán giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long nữa.  

             Dương Thanh vẫn rất thản nhiên, sau khi giết cao thủ nửa bước Thần Cảnh kia xong thì khinh thường nói: “Cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng chỉ đến thế là cùng!”  

             Anh nhìn lướt qua đám người của Hoàng tộc họ Long, cuối cùng nhìn Long Thiên Vũ đang giận dữ, hỏi mỉa: “Còn ai thuộc Hoàng tộc họ Long muốn thử xem sao không?”  

             Long Thiên Vũ cảm thấy vô cùng uất ức, không sao hết nổi.  

             “Giết cậu ta cho tôi!”  

             Long Thiên Vũ hít sâu một hơi, bảo cao thủ Thần Cảnh bên cạnh.  

             Nhưng cao thủ Thần Cảnh đó vẫn đứng im, còn khuyên nhủ: “Điện hạ, bớt được chuyện nào hay chuyện ấy, nhà họ Long vốn là chi nhánh của Hoàng tộc họ Long, không nhất thiết phải tương tàn với họ”.  

             “Hửm?”  

             Long Thiên Vũ lập tức nhướng mày, trong mắt có vẻ bất mãn.  

             Tuy hắn ta có thể tùy ý ra lệnh cho các cao thủ khác của Hoàng tộc họ Long nhưng lại không thể ra lệnh cho người này.  

             Cao thủ Thần Cảnh này tên Long Chiến, tuy không phải người của Hoàng tộc họ Long nhưng đã đi theo Long Hoàng mấy chục năm, được Long Hoàng ban cho họ Long, có thể tưởng tượng được địa vị của Long Chiến ở Hoàng tộc họ Long.  

             Ngay cả bố hắn ta cũng phải gọi Long Chiến là chú Chiến.  

             “Cậu thanh niên, thực lực của cậu rất mạnh, không có đối thủ trong thế hệ trẻ, nhưng cậu nên hiểu đạo lý núi cao còn có núi cao hơn, Hoàng tộc họ Long không phải thế lực mà cậu có thể đắc tội”.  

             Long Chiến bước lên trước, nghiêm nghị nhìn Dương Thanh: “Nếu cậu đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Long, tôi có thể cam đoan, chắc chắn Hoàng tộc họ Long sẽ không đối xử tệ bạc với cậu”.  

             Lão ta nói rồi nhìn Long Đằng: “Long Đằng, chắc anh bạn này khá thân thiết với ông đúng không? Nếu cậu ấy đồng ý gia nhập Hoàng tộc họ Long, tôi sẽ thuyết phục Long Hoàng cho nhà họ Long ở Yến Đô quay về Hoàng tộc họ Long”.  

             “Không những thế, anh bạn Dương Thanh này cũng sẽ thuộc nhánh của ông đấy”.  

             Rầm!  

             Long Chiến vừa dứt lời, người nhà họ Long đều sững sờ, ai cũng biết nhà họ Long ở Yến Đô muốn quay về Hoàng tộc họ Long tới mức nào.  

             Cả ba đời người đều phấn đấu vì mục tiêu đó.  

             Bây giờ, cao thủ của Hoàng tộc họ Long đã đích thân hứa hẹn sẽ chấp nhận cho họ quay về Hoàng tộc họ Long.  

             Có lẽ mong muốn này quá sâu sắc, đến mức khiến người nhà họ Long quên luôn việc Long Thiên Vũ vừa định giết Long Đằng, ai cũng có vẻ kích động.  

             Long Đằng cũng không ngờ việc quay về Hoàng tộc họ Long lại dễ dàng như thế.  

             Nhưng lão ta biết rõ, Hoàng tộc họ Long đang muốn có sự gia nhập của Dương Thanh, một cao thủ Thần Cảnh trẻ quan trọng hơn một chi nhánh của Hoàng tộc họ Long nhiều.  

             Nhưng lão ta cũng hiểu, Dương Thanh không bao giờ gia nhập Hoàng tộc họ Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK