“Tam sư đệ, cậu ta chính là thiên tài võ đạo đến từ giới thế tục mà ông nói sao?”
Lê Nguyên Thanh nhìn Tiêu Thanh Vân, khóe miệng khẽ nhếch châm chọc, lên tiếng hỏi.
Tiêu Thanh Vân không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm Dương Thanh, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Lúc này, tuy Dương Thanh đã dịch dung, nhưng bọn họ vẫn rất dễ dàng đoán được thân phận của Dương Thanh.
“Cái gì? Cậu chính là Dương Thanh?”
Hạ Hầu Thương nghe thấy hai người nói chuyện thì vẻ mặt đầy sát ý, nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Tên nhóc, quả nhiên cậu đang ở phủ Thành Chủ”.
“Nếu cậu lựa chọn chạy trốn vào giờ phút này, có lẽ còn có thể sống thêm được mấy tiếng đồng hồ, nhưng cậu lại cứ ở trong phủ Thành Chủ này, còn dám xuất hiện trước mặt tôi, vậy chính là tự tìm đường chết”.
Dương Thanh thấy đã bị lộ thân phận, cũng không còn che giấu mà trực tiếp thay đổi về vẻ ngoài ban đầu của bản thân.
Cái gì nguyên bản cũng tốt hơn.
Ngô Tử Kính ở bên cạnh thấy Dương Thanh khôi phục lại vẻ ngoài thì gương mặt kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Ngô Tử Kính lo lắng nói: “Anh Dương, sao anh lại tự để lộ thân phận vậy chứ?”
Dương Thanh cười khổ: “Anh thấy ở trước mặt những người này, tôi còn có thể giấu được bao lâu?”
Nghe vậy, Ngô Tử Kính lập tức cứng miệng.
Mấy người mạnh nhất của Thiên Hải Tông đều đã đến, Võ Xương đang giao chiến với Ngô Hùng Bá, còn đại trưởng lão Hạ Hầu Thương cùng với tam trưởng lão Tiêu Thanh vân, tử trưởng lão Lê Nguyên Thanh đều đã đến, toàn bộ đều đến khai chiến.
Lại nói, Dương Thanh dưới ánh mắt mấy người này, nếu thật sự muốn trốn, sợ là còn chưa kịp rời khỏi phủ Thành Chủ thì đã bị phát hiện rồi.
“Một đám phế vật cậy mạnh hiếp yếu mà thôi, nếu không phải các ông chiếm giữ Trung Giới giới Cổ Võ có linh khí đủ đầy, e rằng các ông cũng chỉ là thứ rác rưởi thôi”.
Ánh mắt Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn mấy trưởng lão Thiên Hải Tông, lạnh giọng nói.
Hạ Hầu Thương lập tức nổi giận, chân khẽ động, lao về phía Dương Thanh: “Tên nhóc, cậu lại còn dám nói xấc xược như vậy, xem xem tôi lấy cái mạng chó cậu thế nào!”
Còn hai người Tiêu Thanh Vân và Lê Nguyên dường như không hề lo lắng cho Hạ Hầu Thương chút nào, chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Ngô Tử Kính thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội rống lớn: “Tần trưởng lão, mau đến cứu anh Dương!”
Anh ta vừa dứt lời, một cao thủ mặc áo bà đen tiến đến như một cái bóng, ngăn trước mặt Dương Thanh, nâng tay đán ra một quyền, tấn công về phía Hạ Hầu Thương.
Nhưng ngay lúc này, Lê Nguyên Thanh vốn còn đang xem kịch thì chẳng mấy chốc, đã đứng trước mặt Tần trưởng lão, đánh ra một quyền.
“Tần trưởng lão, chỉ dựa vào ông, vẫn chưa đủ tư cách đấu quyền với tôi đâu”.
Lê Nguyên Thanh khẽ nhếch miệng tàn nhẫn, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức bùng nổ từ nắm quyền ông ta, quét ra với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Rầm!”
Giây tiếp theo, hai quyền va chạm nhau, khí thế kinh người bùng nổ từ vị trí hai quyền va chạm, lan rộng khắp bốn phương tám hướng.
Còn Tần trưởng lão và Lê Nguyên Thanh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không dời nửa phân, nhưng mặt đất dưới chân bọn họ đều đã rạn nứt.
“Phù!”
Bỗng nhiên, Tần trưởng lão ho ra máu, thân thể nghiêng ngả lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
“Tần trưởng lão!”
Sắc mặt Ngô Tử Kính thay đổi.
Anh ta không ngờ, ngay cả một quyền của Lê Nguyên Thanh mà Tần trưởng lão cũng không đỡ được, đã bị thương nặng rồi.
“Phế vật!”
Lê Nguyên Thanh cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải tông chủ có lệnh, thì bây giờ tôi đã đồ sát cả phủ Thành Chủ rồi!”
Nói xong, ông ta động chân, lại quay về bên cạnh Tiêu Thanh Vân, nhìn Hạ Hầu Thương nói: “Đại trưởng lão, ông muốn giết ai thì cứ mặc sức ra tay!”