“Hử?”
Nhị trưởng lão cảm giác được khí tức trên thân Dương Thanh không ngừng tăng lên, đôi mày ông ta nhíu chặt.
Dương Thanh có thể sống sót sau một chiêu của ông ta đã làm ông ta ngạc nhiên lắm rồi, không ngờ anh vẫn còn có cách chữa lành thương thế nhanh như vậy.
Trong mắt nhị trưởng lão lóe lên tia sáng, thầm suy tình trong lòng: Nếu mình có được phương pháp hồi phục nhanh của Dương Thanh, với thực lực cảnh giới Thiên Cảnh lục phẩm đỉnh cao, chẳng phải ông ta sẽ thành kẻ vô địch trong cảnh giới dưới thất phẩm sao?
“Nhị trưởng lão, cậu Dương là người do sư phụ tôi mời tới, trưởng lão có thể nào nể mặt sư phụ tôi mà tha cho cậu ấy một lần không?”
Lưu Khánh đột nhiên lên tiếng cầu xin.
Dương Thanh càng thể hiện thực lực mạnh mẽ thì hắn ta lại càng muốn xây dựng quan hệ tốt với anh, kết bạn với người như thế, với hắn ta, chỉ có lợi mà chẳng lỗ lã gì.
Mạc Thanh Tu lạnh lùng nhìn nhị trưởng lão, lạnh giọng nói: “Nhị trưởng lão, dù sao cậu Dương cũng là khách, nếu hành động khiếm nhã hôm nay của ông bị truyền ra ngoài thì chẳng phải Thiên Hải Tông chúng ta sẽ mất mặt sao? Đây là không phải cách tiếp đãi khách quý của chúng ta!”
“Mạc Thanh Tu, cậu nghĩ mình là ai? Sư phụ tôi làm gì thì nào đến lượt cậu đánh giá hay phán xét?”
Hà Đông Thành ngứa mắt Mạc Thanh Tu từ lâu rồi nên nghe thế là lập tức phẫn nộ quát.
Ánh mắt Mạc Thanh Tu lạnh tanh, liếc xéo Hà Đông Thành nói: “Tốt nhất là anh nên tập trung tu luyện cho nhanh đi, bằng không, ở trận thi đấu trong tông môn lần sau, không khéo là mất mạng đấy!”
“Đương nhiên, dù không mất mạng thì chắc chắn không tránh được kết cục trọng thương. Nếu căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng, e rằng ngũ sư huynh dưới trướng nhị trưởng lão là anh không thể trấn áp được đám sư đệ đâu”.
Nét mặt Hà Đông Thành cứng đờ, trước đó Mạc Thanh Tu cũng đã nói, nếu Hà Đông Thành hắn ta còn dám lảm nhảm thì anh ta sẽ khiêu chiến hắn ta trong lần thi đấu tông môn đợt sau.
Giờ thêm lời hiện tại, hiển nhiên Mạc Thanh Tu đang muốn cho Hà Đông Thành biết là lần thi đấu sau trong tông môn, Mạc Thanh Tu chắc chắn sẽ khiêu chiến hắn ta.
Vốn dĩ vừa rồi một đám đệ tử còn định hùa theo Hà Đông Thành để mắng Mạc Thanh Tu nhưng giờ lại chẳng dám thở mạnh, sợ Mạc Thanh Tu nhắm vào mình.
Với thực lực của họ, dù Mạc Thanh Tu không khiêu chiến nhưng dưới Mạc Thanh Tu còn có một em gái sở hữu thiên phú võ đạo xuất sắc nữa.
Nếu Mạc Thanh Trúc khiêu chiến họ, kết quả khỏi nói cũng biết, kết cục sẽ rất thảm thiết.
Nhị trưởng lão thấy Mạc Thanh Tu dám cãi lại mình trước đám đông thì nhíu mày, hằm hằm nhìn anh ta nói: “Mạc Thanh Tu, cậu còn chưa tiến vào hội trưởng lão của Thiên Hải Tông mà đã ngạo mạn như thế, sau này gia nhập rồi, cậu sẽ không coi chúng tôi ra gì luôn à?”
Trong lời của ông ta mang theo sự uy nghiêm.
Mạc Thanh Tu không hề nao núng: “Tôi chưa từng có ý định tham gia hội trưởng lão, vậy nên nhị trưởng lão không cần lo lắng đâu”.
Thân là đệ tử của tông chủ, trong tương lai, Mạc Thanh Tu có cơ hội gia nhập hội trưởng lão. Mà Mạc Thanh Tu còn trẻ như vậy, thực lực đã cao như thế, việc anh ta gia nhập hội trưởng lão không phải là chuyện không thể xảy ra.
Nhưng anh ta lại nói rõ trước mặt mọi người là mình không có hứng thú với việc tham gia hội trưởng lão.
Một đám đệ tử Thiên Hải Tông đều kinh ngạc ra mặt, phải biết rằng, Thiên Hải Tông là một trong những tông môn đứng đầu ở Trung Giới giới Cổ Võ, địa vị của các trưởng lão là rất cao. Trở thành trưởng lão của Thiên Hải Tông tương đương trở thành một trong những quyền quý đứng đầu Trung Giới giới Cổ Võ.