Thấy Dương Thanh bước lên thuyền của Giang Thành Tử, lão Cửu và Hoài Lam đều ngơ ngác, còn Giang Thành Tử thì cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi đã nói các người không thể rời đi bằng thuyền của tôi, cậu định làm gì thế?”
Dương Thanh nói: “Ông đã nói chúng tôi không thể rời đi bằng thuyền của ông, tôi chỉ tạm thời lên thuyền của ông ngồi một lát, chứ không định rời khỏi Hoài Thành. Tiền bối cũng nói sẽ không bao giờ nuốt lời, vừa nãy đúng là ông đã bảo, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của ông, ông sẽ không xen vào việc của người khác”.
Giang Thành Tử mỉm cười: “Tôi cũng rất tò mò, nếu không ngồi thuyền của tôi để vượt sông Hoài, cậu còn cách gì để rời đi”.
Dương Thanh cười: “Vậy thì cảm ơn tiền bối!”
Anh nói rồi nhìn về phía lão Cửu và Hoài Lam: “Ông Cửu, hai người lên thuyền đi!”
Tuy lão Cửu không biết Dương Thanh định làm gì, nhưng cũng hiểu Dương Thanh có lý do riêng, bèn leo lên thuyền, Hoài Lam cũng vội làm theo.
Dương Thanh nhìn về phía Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không định lên thuyền à?”
Giang Thành Tử mỉm cười, lập tức lên thuyền, lấy một bầu rượu ra, uống một hớp lớn.
Dương Thanh cầm lấy mái chèo rồi khua, chiếc thuyền lướt đến giữa sông Hoài.
Giang Thành Tử chỉ cười chứ không nói, cũng không ngăn cản, để mặc Dương Thanh chèo thuyền tới giữa sông.
Chiếc thuyền con nhanh chóng đến giữa sông Hoài, lúc này Dương Thanh mới ngừng, anh nhìn Giang Thành Tử: “Tiền bối Giang, ông không có ý kiến gì nếu chúng tôi ngồi đây một lát chứ?”
Giang Thành Tử cười: “Không có ý kiến gì, chỉ cần không rời đi bằng thuyền của tôi là được, nể mặt Miêu thành chủ, tùy các người thôi”.
Giang Thành Tử nói rồi cầm bầu rượu lên uống tiếp.
Lão Cửu nhíu mày, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu định làm gì?”
Hoài Lam hơi suốt ruột: “Nếu anh không đi, phần lớn người của phủ Hoài Thành sẽ tới ngay, chúng ta có muốn cũng không đi nổi nữa”.
Trong lúc nói chuyện, mấy người trên thuyền đã trông thấy mười cao thủ của phủ Hoài Thành xuất hiện ở phía xa, hơn nữa trên sông còn có thêm ba chiếc thuyền con, cứ năm người một thuyền, đang nhanh chóng lướt đến giữa sông.
Hoài Lam lập tức cuống cả lên: “Anh Thanh, cao thủ của phủ Hoài Thành sắp đến rồi, anh mau nghĩ cách đi!”
Dương Thanh mỉm cười: “Không cần vội, nếu họ không tới đây, sao chúng ta có thể rời khỏi Hoài Thành chứ?”