Chương 452: Bản tính con người
Không ai ngờ được, ngay cả cao thủ xếp trí thứ 9 của Hiệp hội Võ Thuật cũng bị Dương Thanh giết chết.
Chủ các gia tộc lớn của Nam Dương và Giang Bình đều trợn mắt khiếp sợ, đứng dậy nhìn chằm chằm người thanh niên ngạo nghễ đứng giữa sàn đấu.
Chi hội trưởng chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ Thuật là Thạch Giang sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Ngưu Căn Huy là cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ Thuật. Lão ta biết rõ thực lực Ngưu Căn Huy mạnh cỡ nào.
Vậy mà Ngưu Căn Huy vẫn không đánh lại được Dương Thanh, thậm chí còn bị Dương Thanh giết chết bằng một đòn.
Chẳng khác nào Dương Thanh đã có tư cách xếp thứ 9 trong Hiệp hội Võ Thuật.
Trước đây, lão ta còn từng muốn lôi kéo Dương Thanh làm tay chân cho mình.
Nghĩ vậy, Thạch Giang không kìm được run bần bật.
Lão ta dám chắc chi hội Giang Bình sắp toi đời, thậm chí mạng sống của lão cũng nằm trong tay Dương Thanh.
"Ha ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt lắm!"
Hàn Khiếu Thiên phản ứng lại nhanh nhất, đứng dậy kích động gào to, đồng thời cũng đánh thức vô số người.
"Ông chủ Chu còn nhớ hiệp định quân tử giữa chúng ta chứ?"
Hàn Khiếu Thiên quay sang nhìn Chu Quảng Chí, cười lớn hỏi.
Sắc mặt Chu Quảng Chí cực kì vặn vẹo. Nhà họ Chu vốn là gia tộc lớn thứ nhì ở Nam Dương, gia tộc lớn nhất đã bị Hiệp hội Võ Thuật tiêu diệt để cảnh cáo nên bọn họ mới giành được vị trí số một.
Lão ta ôm dã tâm bành trướng, thậm chí còn muốn nắm quyền cả hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình. Nào ngờ dù đã mời được chưởng môn Long của đạo quán Long Hổ nhưng chưởng môn Long vẫn bị giết ngay trên sàn đấu.
"Hàn Khiếu Thiên, đừng lấy hiệp định ra chèn ép tôi".
Chu Quảng Chí nghiến răng nghiến lợi nói.
Mọi người không ngờ, cả cao thủ của Hiệp hội Võ Thuật cũng đã bị Dương Thanh giết chết mà Chu Quảng Chí vẫn dám phản kháng.
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, Chu Quảng Chí đã lạnh lùng nói tiếp: "Dù không có hiệp ước định, nhà họ Chu tôi cũng sẽ coi cậu Thanh là người đứng đầu!"
Dứt lời, lão ta quay về phía Dương Thanh, quỳ một chân cúi đầu nói: "Từ giờ trở đi, nhà họ Chu ở Nam Dương xin nghe cậu Thanh sai bảo!"
Thấy Chu Quảng Chí quỳ xuống, năm, sáu gã con cháu dòng chính đứng sau lưng lão ta cũng vội vã làm theo, đồng thanh hô to: "Nhà họ Chu của Nam Dương xin nghe cậu Thanh sai bảo!"
Một giây trước còn tranh chấp với Hàn Khiếu Thiên, giây tiếp theo đã quỳ xuống thề trung thành. Mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hàn Khiếu Thiên cũng ngẩn người.
"Nhà họ Tề của Nam Dương xin nghe cậu Thanh sai bảo!"
"Nhà họ Châu của Nam Dương xin nghe cậu Thanh sai bảo!"
...
Thoáng chốc, các gia tộc tới từ Nam Dương đều quỳ hết xuống, tỏ lòng trung thành với Dương Thanh.
Đám người còn lại thấy vậy, ai cũng trợn mắt há hốc miệng.
Toàn bộ các gia tộc đứng đầu hai tỉnh Nam Dương và Giang Bình đều tôn Dương Thanh làm người đứng đầu, đây là cảnh tượng huy hoàng cỡ nào?
Sắc mặt Diệp Mạn trở nên cực kì khó coi.
Bà ta không ngờ cậu thanh niên bị mình ép buộc rời xa Tần Thanh Tâm chính là người đứng đầu tỉnh Giang Bình mà bà ta vẫn đang tìm kiếm.
Hiện giờ anh đã là người đứng đầu Giang Nam, nắm quyền kiểm soát hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
"Không ngờ anh Thanh lại là anh em thân thiết của anh Dũng. Anh phải tìm cơ hội giới thiệu em với anh ấy đấy nhé".
Từ Lệ níu cánh tay Vương Dũng, kích động nói: "Em đã bảo rồi mà, anh em thân thiết của người như anh Dũng sao có thể là người bình thường được?"
Đây chính là bản tính con người!
Hai mươi phút trước còn nói Dương Thanh không ra gì, sau khi biết Dương Thanh là người đứng đầu Giang Bình lập tức thay đổi thái độ.
"Anh Dũng đang thiếu tiền phải không? Em sẽ cho anh tiền chữa bệnh cho em gái! Không được, em phải tìm chuyên gia tốt nhất để chữa trị cho em gái anh mới được".
La Viên Viên ôm lấy cánh tay còn lại của Vương Dũng, e thẹn nói: "Chẳng phải trước giờ anh vẫn thích em sao? Anh thấy lúc nào thích hợp đi đăng kí kết hôn? Hay là lát nữa mình đi luôn nhé?"
"Lễ hỏi, xe, nhà gì đó, em không cần, tổ chức tiệc cưới cứ để nhà em bao hết cho!"
"À đúng rồi, bố mẹ mình đang sống ở nông thôn. Ngày mai chúng ta đi đón bố mẹ lên đây ở cùng đi! Mà thôi, lát nữa mình đi luôn đi!"
La Viên Viên kích động nói năng lộn xộn.
Vương Dũng sững sờ, chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ tốt như vậy.
Đúng là anh ta từng thích La Viên Viên, nhưng từ khi phát hiện La Viên Viên chỉ coi mình là lá chắn, tình cảm này đã tan thành mây khói.
Nếu không phải đang cần một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho em gái, anh ta đã rời bỏ cô gái này lâu rồi.
"Cút, cút hết! Cút hết cho tôi!"
Vương Dũng giận dữ hét lên, đẩy La Viên Viên và Từ Lệ ra.
Trước kia, anh ta không kiếm nổi tiền chữa bệnh cho em gái nên mới chấp nhận ở bên La Viên Viên, cam chịu như một con chó.
Nhưng nay, anh ta đã biết người anh em của mình chính là người đứng đầu hai tỉnh lớn, còn gì phải sợ nữa?
Chẳng phải chỉ cần một câu của Dương Thanh là có tiền chữa bệnh rồi sao?
Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Dương Thanh bỗng quét tới chi hội Giang Bình.
Đám người Thạch Giang hoảng hốt nghĩ, đến lượt mình rồi sao?
"Cậu... cậu Thanh, chúng tôi xin chịu thua. Chi hội Giang Bình tự giác rút khỏi Giang Bình!"
Thạch Giang run rẩy nói.
Lão ta biết nếu người của tổng hội không đến, chi hội Giang Bình sẽ không có hi vọng sống sót, chi bằng chủ động xin rút, có lẽ còn có thể giữ được cái mạng.
"Cút!"
Dương Thanh quát.
Đối với anh, Thạch Giang chỉ là phường tôm tép không đáng nhắc tới, giết cũng không có ý nghĩa.
Hơn nữa, ngay cả cao thủ xếp thứ 9 của Hiệp hội Võ Thuật cũng bị anh giết, chi hội Giang Bình có gì đáng sợ?
"Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!"
Thạch Giang vội cảm ơn rối rít, dẫn người của chi hội bỏ chạy khỏi hội trường.
----------------------------