Chương 206: Chiếc xe điên cuồng
Ngồi vững nhé bố!"
Tần Đại Dũng đang định nói tiếp, Dương Thanh đột nhiên lên tiếng, trên mặt lộ ra một tia lạnh lùng.
"Ầm!"
Anh vừa dứt lời, một tiếng động lớn vang lên.
Một chiếc Passat màu đen đâm vào chiếc Ferrari đỏ phía trước.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đạp mạnh chân ga, tiếng động cơ Phaeton gầm lên điên cuồng, lao thẳng về phía chiếc Passat vừa dừng lại phía trước.
"Dương Thanh, mau phanh lại!"
Tần Đại Dũng nhìn thấy cảnh này sợ ngây người, la lớn lên.
"Ầm!"
Nhưng lúc ông ấy la lên, thì cũng đã muộn rồi.
"Ầm"
Lực đâm quá mạnh, chiếc Phaeton bị văng ra giữa đường, rồi dừng lại bên lề.
Túi khí trong xe tự động bung ra, Dương Thanh và Tần Đại Dũng vốn đã cài dây an toàn, lúc này đầu đập vào túi khí nên không hề bị thương.
Chiếc Passat bị Dương Thanh đâm trúng lăn mấy vòng, bánh xe xoay vòng trên không mười mấy vòng mới dừng.
Tần Đại Dũng nhìn cảnh này với vẻ mặt đờ đẫn, ông ấy nghĩ mình sắp chết sau cú va chạm vừa rồi, nhưng không ngờ lại còn sống.
Nhưng hình như chiếc Passat bị Dương Thần đâm phải đã bị hư hỏng nặng, có khả năng sẽ có người tử vong.
Tần Đại Dũng sững người trong chốc lát rồi vội vàng tháo dây an toàn, kích động nói: “Dương Thanh, mau đổi ghế với bố!”
Nói xong, ông ấy liền chuẩn bị leo qua ghế lái.
Hành động bản năng của Tần Đại Dũng khiến Dương Thanh cảm thấy ấm lòng, đương nhiên anh hiểu ý Tần Đại Dũng.
Dương Thanh không có ý định đổi ghế với Tần Đại Dũng, anh cười nói: “Bố yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu!”
“Đã là lúc nào rồi, con còn cười được à? Mau đổi chỗ với bố đi, đến lúc đó cứ nói bố là người lái. Cho dù có chết người, thì mọi chuyện cũng để bố gánh, không liên quan gì đến con hết”.
Tần Đại Dũng vô cũng lo lắng, rõ ràng bản thân rất căng thẳng, trán rịn đầy mồ hôi hột, vậy mà điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến lại là phải bảo vệ Dương Thanh.
Trong lòng Dương Thanh hiểu rõ, Tần Đại Dũng sớm đã coi mình là con rể thật rồi, thậm chí còn như con trai ruột.
Trong lòng ông ấy, địa vị của Dương Thanh, Tần Thanh Tâm và Tần Y là ngang nhau.
"Bố, con ra đó xử lí, bố cứ ngồi trong xe, không cần ra đâu!"
Dương Thanh không giải thích gì, chỉ dặn Tần Đại Dũng đừng xuống xe.
Không chờ Tần Đại Dũng trả lời, anh đã đẩy cửa xuống xe.
"Dương Thanh!"
Anh mới vừa xuống xe, một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Dương Thanh khẽ gật đầu, đi qua bên kia, nói với Tô San đang chống tay lên cửa xe: “Cô không sao chứ?"
Tô San lắc đầu, có thể là do mới bị đụng xe nên mặt cô ta trắng bệch.
Túi khí trong chiếc Ferrari đã mở hết, Tô San chỉ là bị dọa sợ chứ không có thương tích gì.
Vì vừa rồi Dương Thanh nhìn thấy xe của Tô San bị chiếc Passat phía sau đâm, nên mới lao vào đâm chiếc Passat đó.
Nếu không, Tô San sẽ bị thương nặng, thậm chí có thể mất mạng.
"Anh lại cứu tôi một mạng rồi!"
Tô San cảm kích nói.
"Rốt cuộc cô đã đắc tội với ai mà năm lần bảy lượt bị người ta ám hại vậy?"
Dương Thanh tò mò hỏi.
Từ lúc biết Tô San đến giờ, đây đã là lần thứ hai anh thấy cô ta bị ám sát rồi, mà lần nào cũng là tai nạn xe.
Nếu không phải Tô San mạng lớn, hai lần ám sát đều gặp anh thì cô ta đã chết từ lâu rồi.
Tô San lắc đầu, lạnh lùng nói: "Có lẽ là thế lực của Giang Hải, cũng có thể là thế lực của Châu Thành, hẳn là lo lắng mối liên hôn giữa nhà họ Tô và nhà họ Trần, chỉ cần tôi hoặc Trần Anh Tuấn chết, thì mối liên hôn này mới chấm dứt".
Đúng lúc này, hai tên mặc đồ đen bước ra từ chiếc Passat.
Tô San theo bản năng nấp phía sau Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn chúng muốn giết tôi!"
Cô ta không ngốc, trước đây cứ có cảm giác bị theo dõi, chỉ là vẫn không thể thoát được.
Hơn nữa những vụ ám sát như thế này đã xảy ra nhiều lần rồi.
"Có tôi ở đây, chúng không làm hại cô được đâu!"
Dương Thanh bình tĩnh nói.
"Thằng nhóc kia, là mày đâm vào xe bọn tao phải không?"
Lúc này, hai tên đô con áo đen đi tới, nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống Dương Thanh vậy.
"Bớt nói nhảm lại, làm việc chính trước đã!"
Một tên áo đen khác lạnh lùng nói.
"Người đẹp, đi với bọn anh một chuyến nào!"
Hai gã đi thẳng đến chỗ Tô San.
Nhưng chúng chưa kịp đến trước mặt Tô San thì đã bị Dương Thanh chặn lại.
"Cho bọn mày mười giây, mau nói, ai sai bọn mày đến?"
Ánh mắt Dương Thanh bình tĩnh, không thèm nhìn hai tên đó.
"Đệch! Thằng nhóc này với con kia là một bọn! Xử nó trước!”
Gã đô con nói xong thì cầm con dao găm sáng loáng lao về phía Dương Thanh.
"Bịch!"
"Bịch!"
Dương Thanh đạp nhẹ hai phát, hai gã đô con lần lượt văng ra, nặng nề ngã xuống ven đường.
Cho đến giờ phút này, hai gã mới ý thức được sự lợi hại của Dương Thanh.
Một cước kia của Dương Thanh khiến chúng cảm thấy mình không phải bị đá, mà là bị xe tải đâm, không thể đứng dậy nổi.
"Tao khuyên chúng mày, tốt nhất nên ngoan ngoãn khai ra, rốt cuộc là ai sai chúng mày tới, nếu không tao có hàng trăm cách khiến chúng mày phải khai đấy!"
Ánh mắt Dương Thanh tràn ngập sự lạnh lẽo, nhìn hai gã như nhìn hai cái xác.
Hai gã này được phái đi ám sát Tô San, chứng tỏ thực lực không phải dạng vừa, nhưng lại không tiếp nổi một chiêu của Dương Thanh. Chúng biết, muốn giết Tô San là chuyện không thể.
"Thằng nhóc, cho dù mày giết bọn tao, thì bọn tao cũng sẽ không khai, đây là đạo đức nghề nghiệp!"
Hai tên tỏ vẻ lạnh lùng, cho dù đánh không lại, cũng không hề sợ hãi.
"Cô chủ, cô không sao chứ?"
Lúc này, hai vệ sĩ của Tô San lững thững đi đến.
Vốn dĩ Dương Thanh muốn ép chúng khai ra, nhưng dù sao cũng đang đứng ngoài đường, lỡ như bị kẻ nào có ý đồ xấu nhìn thấy thì không hay. Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì không nhúng tay vào vậy.
"Nếu người của cô đã đến rồi thì tôi giao chúng cho các người xử lí vậy".
Dương Thanh nhìn Tô San nói.
Tô San gật đầu, dặn dò: "Các anh không cần đi theo tôi nữa, đưa hai tên này về nhà họ Tô tra hỏi đi”.
"Tiểu thư, chúng tôi đi rồi, còn cô thì sao?"
Hai tên vệ sĩ lưỡng lự.
Tô San lạnh lùng nói: "Vừa rồi nếu chờ các anh tới cứu, e là tôi đã bị xe đụng chết rồi!"
Nghe vậy, hai tên vệ sĩ tỏ vẻ hổ thẹn.
"Sao, lời của tôi mà các anh cũng không thèm nghe à?"
Thấy hai tên vệ sĩ còn do dự, Tô San tỏ vẻ không hài lòng: "Có anh Thanh ở đây, tôi sẽ không có chuyện gì đâu. Các anh mau đưa bọn chúng về nhà họ Tô đi, chỉ có tra ra là ai muốn giết tôi, thì nguy hiểm mới hoàn toàn được loại bỏ".
"Vâng thư cô chủ!"
Hai người không do dự nữa, đánh ngất hai gã sát thủ mang đi.
"Dương Thanh, sao anh lại ở Châu Thành?"
Lúc này Tô San mới tìm được cơ hội nói chuyện với Dương Thanh.
Dương Thanh nói: "Ngày mai là đám cưới anh họ của Tâm".
Tô San nhìn đầu xe đã bị hỏng nặng của Dương Thanh, hơi ái ngại nói: "Vì cứu tôi mà xe anh hỏng nặng rồi. Thế này nhé, tôi đền cho anh một chiếc xe mới, anh thích xe gì?"
Dương Thanh lắc đầu: "Sửa tí là đi được ấy mà!"
Chiếc Phaeton này không phải xe thường, tuy đầu xe có hư hại một tý, nhưng thực tế không có vấn đề gì to tát cả.
Bất luận là tính năng hay phụ tùng, đều đạt chuẩn công nghệ quân sự.
Có thể nói, đây là một chiếc siêu xe khoát vỏ Phaeton.
"Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi".
Dương Thanh đột nhiên nói.
"Chiếc xe này, còn lái được không?", Tô San tỏ vẻ nghi ngờ.
Dương Thanh cười cười, lên xe trước.
Tô San định ngồi ghế phụ lái thì phát hiện Tần Đại Dũng đã ngồi ở đó rồi: “Chú Tần, chú cũng ở đây ạ!”
Chào hỏi xong, cô ta ra ghế sau ngồi.
Dương Thanh chở Tần Đại Dũng đến khách sạn trước, rồi lại đưa Tô San đến một công ty.
Dương Thanh không khỏi ngạc nhiên, công ty này chính là công ty quốc tế Anh Hào.
Người tên Trần Anh Hào ở nhà họ Châu khi nãy chính là người sáng lập công ty quốc tế Anh Hào.
Mà Trần Anh Hào lại là người của nhà họ Trần, lúc ở nhà họ Châu, Dương Thanh đã đoán được thân phận của Trần Anh Hào rồi.
Trần Anh Tuấn chắc chắn là em trai anh ta.
“Tô San đến rồi à!”
Tô San mới vừa xuống xe, đột nhiên một giọng nói vui mừng cất lên.
Người đàn ông đang nói chính là Trần Anh Tuấn, người có hôn ước từ nhỏ với Tô San.
Nhưng khi anh ta vừa mới dứt lời, nhìn thấy Dương Thanh đang ngồi bên ghế lái, nụ cười trên mặt liền tắt ngúm.
"Tô San, sao em lại ở cùng anh ta?”
Trần Anh Tuấn không vui hỏi.
Tô San San lạnh lùng đáp: “Tôi ở cùng ai, anh quản được chắc?”
Trần Anh Tuấn không nói, chỉ hừ một tiếng, nhìn Dương Thanh nói: “Thằng nhóc, lần trước tại buổi đấu giá ở club Long Đằng, mày hại nhà họ Trần tao bị Mãnh Ký cho đuổi ra khỏi cửa, không ngờ mày còn dám đến Châu Thành!”
Dương Thanh chỉ điềm đạm nhìn anh ta một cái, rồi nhìn Tô San nói: “Cô cứ bận việc của cô đi, tôi phải đi rồi, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi!”
Tô San đột nhiên hỏi: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi mời anh đi ăn!”
Mai mới đám cưới, tối cũng không bận gì, nên Dương Thanh gật đầu: “Được, tối gặp!”
Bị Dương Thanh phớt lờ, sắc mặt Trần Anh Tuấn đen như đít nồi, đứng chặn trước đầu xe, hung dữ nói: “Dương Thanh, mày hẹn vợ chưa cưới của tao đi ăn tối trước mặt tao, có phải quá là không nể mặt tao rồi không?”
"Tránh ra!"
Dương Thanh quát rồi khởi động xe luôn.
"Mày có giỏi thì đâm ông đây thử xem!"
Trần Anh Tuấn thẹn quá thành giận.
"Ầm!"
Tiếng động cơ điên cuồng, Dương Thanh thật sự đã đạp chân ga.
----------------------------